Saturday, September 26, 2015

Việt Nam Một Lần Về (Phần A)

“Việt Nam một lần về” do Trần Ngọc Châu (Châu Kool, đoàn 97-Exodus, hiện định cư tại Úc) viết về kỷ niệm chuyến về nước năm 2010 để tham dự Hội Ngộ La San đoàn Exodus tại Nha Trang, gồm 4 phần. 

VIỆT NAM MỘT LẦN VỀ (PHẦN A)
by Trần Ngọc Châu (Châu Kool đoàn 97-Exodus)
Từ thuở ấu thời và lớn lên tôi sống ở Nha Thành. Một tình cảm sâu đậm luôn chan chứa và vì thế bài hồi ký này tuy nhắc đến cuộc về thăm quê hương, nhưng thật ra chỉ cô động ở Nha Trang như là "Trọng Tâm Điểm" của bài viết và những phản ảnh về thành phố biển thân yêu hoàn toàn là cá biệt, nếu có gì sơ sót xin bỏ qua cho ...
Tôi xa quê hương ngót nghét đã tròn 22 Con Giáp. Thời gian trôi nhanh tưởng chừng như một giấc mơ. Nhớ ngày ấy ra đi khi thành phố mới lên đèn. Nha Trang chìm đắm trong màn hơi sương mờ nhạt và nhìn xa xa trông đẹp tựa như tranh khiến lòng tôi phải ngậm ngùi vì không biết bao giờ sẽ gặp lại : "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Và con thuyền bé nhỏ đã mang theo 29 sinh mạng ra đi tìm đường Tự Do.  Rồi kể từ đó tâm hồn người lữ thứ hằng khắc khoải chờ ngày về:
Ra đi trời lúc nhá nhem
Nhìn xem thành phố lên đèn rời mau
Trôi theo giòng nước đưa tàu
Con thuyền viễn xứ, chợt đau ... có "NGƯỜI" ...
Rồi thời gian cứ dần trôi. Hình ảnh người thư sinh bé nhỏ của ngày nào đang âm thầm lặng lẽ bên trời Nam. Một lục địa hoang sơ với cỏ cây, núi đồi và sa mạc trùng điệp mãi tận ở Úc Châu. Một trái tim luôn nhạy bén với non sông, đất nước và dân tộc. Rồi duyên kỳ ngộ nào đã đưa đẩy tôi đi tới quyết định lập gia đình.
Và, một lũ TARU đã biệt tăm và phân tán tận bao năm trời nay đã liên lạc được để hẹn ngày cùng trở về :
Bao năm như một con thuyền
Nay về có cả bạn hiền, vợ con ...
Ngồi trong lòng máy bay Air Vietnam với hy vọng nhìn lại những chiếc áo dài của các kiều nữ chiêu đãi viên khả ái, tôi mạnh dạn hỏi làm quen : -"Cô ơi, form này nộp làm sao"! Mặt căm căm không nhìn mà đáp lại thật đanh thép: - ... “Tí nữa sẽ hay”! (rõ người “quốc doanh", thảo nào giữa cặp mông cô nèng có lòi ra một cọng “rau muống”!?).  Và máy bay đã đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Trình diện trước Hải Quan, một tên trẻ măng đáng tuổi cháu, làm việc thì tà tà như người cõi âm thật "đáng ghét"! Hắn tĩnh bơ đòi "thủ tục đầu tiên" ngang tàng hơn ông cố nội: - "Còn trà nước nữa chớ"! Tôi bảo nhà tôi (cốt cho mọi người nghe) : -"Em cho nó 5 đô uống no nê phình bụng cho chết quách, còn nếu muốn "trà ôm" thì tự bỏ tiền túi ra việc gì bắt kẻ khác phải chịu”!!! Trời đất thiên địa ui mấy ông nhà nước ni coi bộ tà tà mà sướng nhỉ !!!
Ông kia ông kĩa ông kìa
Ông làm Nhà Nước rượu bia đầy nhà
Cớ sao ông hỏi "ĐÔ NÀ" ! * (Dollar)
Ông là "Đầy Tớ Dân Ta" * thế à !?
(* Lời Cụ: “Cán Rựa là ‘Ông Cố Nội’ ráng chịu nhục nghe bây”!)
Bên vợ tôi đã thuê cả một chiếc xe van chạy từ Nha Trang vô Tân Sơn Nhất để đón cả gia đình. Thú thật, đây là lần đầu tiên được "ra mắt" nhà nhạc gia. Nghe nói trước đây ruộng vườn bên vợ như "Cò bay thẳng cánh", rồi bị "quy hoạch". Công trình đâu chưa thấy, chỉ biết bị chia năm xẻ bảy phân cho các “Đấng” có quyền! Và giờ đây nhà vợ bị đầy sâu vô tận Núi Sạn, để ngày ngày làm bạn với thiên nhiên và nhìn ngắm bức tượng bị ngã đổ trên đỉnh “Em nằm … đợi anh” mà đồng cảm chung cho số phận …
Ngày đầu tiên tôi được thằng em "cột chèo" đèo Honda qua đường Bạch Đằng ăn tô phở tái. Mùi vị quán này cũng không đến nỗi tệ. Nhưng vị trí nơi này nhắc tôi một kỷ niệm đẹp thời thơ ấu, bởi bên kia đường là ngôi trường tiểu học yêu dấu: trường Giu-Se Nghĩa Thục. Học trường này tôi đã được "câu" đi tu và vị Bề Trên già đã nâng đỡ tôi cho đến khi ngài khuất núi. Nhìn sân trường nay có khác. Cây me tây từng đã bị mưa banh (vì "cố ý") làm rớt trái nay còn đâu !? Từ giã nơi đây mà lòng tôi cứ bồi hồi mãi ...
 Những ngày kế tiếp tôi thường đi tắm biển sáng. Từ nhà vợ, cả gia đình tôi cuốc bộ ra Bãi Dương  (Vĩnh Hải). Nước biển xanh rêu vì chưa có nắng. Bên ngoài trời hơi mát nhưng xuống nước ấm khỏi chê. Đa số giờ này toàn bà già và con ghệ. Tất cả ăn mặc đồ bộ (như pajama) hay quấn người dầy không thấy thịt. Đẹp đẽ cái nỗi gì gìống như những "nùi giẻ" phải không các bạn !!! Chiều chiều hay dẫn con qua bên Nha Trang dạo mát. Từ xa xa thấy nổi lên một công trình. Thật bết bát không ra thể thống chi mô hết. Một khối u to tướng phi nghệ thuật, phản luân lý và ô trọc làm sao! Mọi cửa ngỏ  Nha Thành đều tiến về tụ điểm ấy. Nơi xưa kia có đài liệt sĩ nay cũng bị "liệt" vì ở chỗ mất tôn nghiêm: Tháp Trầm Hương.
 Nha Trang có tháp "VUA TỀ"
Thập phương lũ lượt tiến về TRẦM HƯƠNG
Cao nghêu lộ giữa bên đường
Tựa như "CÁI NỚ" hướng dương lên trời
Làm sao diễn tả thành lời
Từ nay hưng phấn cũng nhờ TRẦM HƯƠNG
Tung tăng cá lội ngược đường
TRẦM HƯƠNG phản chiếu, "dương dương" ... chọc T.r.ờ.i.!!!
Tháp Trầm Hương nằm trên quảng trường rộng và tôi cũng tận dụng tập hai thằng boys chơi thả diều. Diều căng gió làm lũ trẻ thật khoái chí. Bổng nữa chừng thằng lớn đòi thăm "L. B.", tìm khắp chốn chẳng thấy một cầu tiêu. Bảo thằng con ráng ôm bụng mà nín. Chịu hết nổi thôi bảo nó xuống biển làm “ma da” thử tuột quần giả bộ như ngâm đít. Tuyệt chiêu ni vừa tốt cá lại chữa bệnh nhuận trường. Ai biểu "Trầm Hương" ni ô trọc nên người cũng dễ bị lây nhiễm !!!
Rời Trầm Hương tôi lại dẫn mấy sấp nhỏ vô Bốn Mùa. Nhà hàng quốc doanh ni ở vị trí thật ưu đãi nhưng phục vụ người dân lại theo chế độ kiểu "tem phiếu", nghĩa là không cần chất lượng. Đa số mọi người vô đây là để tránh nắng hay có được một khung cảnh hữu tình, vì có người ở lỳ cả ngày với giá chỉ trả cho ly cà phê thì cũng đặng ! Đang phê phê vì gió mát từ biển cả, giờ lại bị quấy rầy bởi thằng em : "Ba ơi, con muốn ị" ! Nhà vệ sinh nam chỉ có một nhà cầu. Gõ cửa kêu cứu thì đang bị "chiếm hữu" bởi một nhân viên phục vụ nữ ! Cô ta bẽn lẽn vội tông ra nói chữa thẹn : "Để cô đi lấy  thêm giấy"! May mà cũng nhờ có cô ta, không thì biết lấy cái chi đây mà ... chùi !!!
 "Mái nhà xưa" yêu dấu của ba mạ tôi ở bên chợ Xóm Mới. Nơi đã hằng ấp ủ tất cả mọi thành viên trong gia đình. Và nhất là đã chứng kiến ngày tôi từ giã gia đình để đi tu. Sau giải phóng nhà bị tịch thu vì diện Sĩ Quan Ngụy. Một sĩ quan cấp tá VC được phân bổ tới nhưng "chê": "Nhà thiếu tá Ngụy mà như thế lày à" ! Tội nghiệp cho ba tôi là thế đấy. Suốt một đời ba đã thanh liêm cần kiệm để cho gia đình được tiếng thơm mà nào được thương đoái ! Nhìn nơi đây nay đã có chủ mới làm sao tôi không khỏi ngậm ngùi ... Một cảm nghĩ làm cách mạng VN thật sướng nhỉ, nếu thất bại thì làm giặc hay ngụy (nhưng oai), còn thành công thì trở thành “hảo hán“!
Rời ngôi nhà yêu dấu ấy tôi đi thăm căn nhà thuê bên Chợ Phường Củi. Sau biến cố bị tịch biên "mái nhà xưa" yêu dấu trên. Cả gia đình tôi bị đày lên Vùng Kinh Tế Mới. Sau trốn về trùng với dịp Ba được thả khỏi Trại Tù Cải Tạo. Cả gia đình chạy chọt đi thuê căn nhà khác và đã ở trọn nơi đây cho đến khi tất cả được đoàn tụ ở Úc.  Nhà cửa nơi đây giờ thật chen chúc. Tôi đã không nhận diện được ngôi nhà ấy. Hàng xóm láng giềng giờ cũng thay đổi hẳn. Nhiều kẻ khuất núi hay thế hệ tương lai nay đã lớn. Và hình như người Miền Bắc vô chiếm hết trọi trơn còn gì ...
Thăm cộng đoàn Vĩnh-Thọ là nơi tôi ở cho tới khi đi vượt biên. Nhìn quanh quẩn sao không thấy. Ở  trên triền đồi cao là Đại Học Hải Sản, nơi trước đây là Đồi La-San bị Nhà Nước chiếm hữu vẫn còn đó. Không xa xa có đại học mang tên anh thợ đóng tàu Ba-Xoong trông thật dị hợm ... Và toàn khu vực nhà ông Chính "lò heo" nay đã bị giải tỏa để làm cầu Trần Phú xuyên tới tận biển Nha Trang. Đồi núi chung quanh thì bị “tùng xẻo”. Nét thiên nhiên, hài hòa và thơ mộng ngày nào nay đã không còn. Mà thay vào những nhà lầu san sát, cùng biết bao cửa hàng ăn uống mọc lên như nấm. Mùi thịt nướng bay thoảng trong không khí như lúc nào cũng chực xông lên tận mũi. Khách hàng ngồi đông như kiến, xếp lớp trong lớp ngoài nghe sao rộn rả. Tiền lương công nhân trung bình vỏn vẹn 30,000 Đ. VN/Ngày, thử hỏi thiên hạ lúc nào cũng nhậu nhẹt sáng tối hay bất tận thiên thu mà sao không ảnh hưởng đến nồi cơm của một bày “sấp nhỏ”. Một dấu hỏi to tướng: dân tộc tôi bây giờ “Sống chỉ biết ăn” thôi sao!
Người sao đông quá là đông
Ngựa xe như nước lòng vòng bốn bên
Đua nhau hàng quán nổi lên
Quanh năm chè chén như quên sự đời ...
 Đường phố Nha Trang lúc nào cũng đông đúc. Bụi bậm tung bay đầy nghịt trời. Tối nằm thở hắt ra hai "cục đất". Thử túm lại, mang dzìa có cái gì là "cục đất" của quê hương ! Thật sung sướng muôn vàn nếu được tắm. Không còn rít rát khó chịu gì bởi bụi trần của quê tôi. Chính vì thế không gì trong lành ngoài biển cả. Biển Nha Trang vẫn là nơi đầy lý tưởng. Bãi cát bây giờ tuy không trắng và mịn như xưa nữa nhưng nước vẫn ấm và không khí trong lành thật quyến rũ như dạo nào. Nhìn xa xa có VINPEARL đèn đuốc thật sáng rực. Vé vô cửa vào khu giải trí này ngót nghét cũng 320,000 Đ VN/Người lớn. Vị chi mỗi người dân phải nhịn ăn ít nhất phải hơn 10 ngày ròng mới đủ mua tiền vé để qua đây tha hồ mà thưởng lãm ! Có nhạc nước cũng vĩ đại và thường là nơi tiếp rước những hoa hậu trên thế giới. Và lần ni sắp tổ chức thi Hoa Hậu gốc Mít đến từ khắp Năm Châu. Vé VIP để ngồi gần ngắm mấy em ăn bận Bikini ni cũng tròm trèm 2,000,000 Đ.VN/Người cũng rẻ chán !!!
Nghe thiên hạ quảng cáo ra đảo ăn cá tươi đang còn sống. Cũng thuê bao tàu nhưng chẳng lẽ ra ngoài nớ chỉ có ăn. Thôi thì trên đường ra Làng Chài thì cũng ghé thăm hồ cá Trí Nguyên. Vé vô cửa, tiền cà phê thuốc lá, chụp dăm ba bô hình để còn có cái mà xi xô với bà con. Ra tới Làng Chài lựa cá tươi rồi cân ký. Rồi kéo phà vô Nhà Hàng cho họ nấu nướng. Nơi khỉ ho cò gáy một giọt nước được tính bằng vàng thử hỏi họ rửa ráy cách mô để nấu cho "ra trò" một bữa ! Đồ ăn mang ra rồi thấy thiếu thiếu cái mình con cá hay vài con ghẹ chạy lạc đi mô ! Một ký tôm hùm trong bờ khoảng 400,000 Đ/Kg, mà ngoài ni ngót nghét 1,100,000 Đ/Kg chưa kể mọi chi tiêu có liên quan để cho ra được một bữa. Thôi thì khuyên “mấy bác” có muốn ăn cá tươi thì lựa trong bờ cũng nhiều vô khối,  còn muốn ra đảo thì vứ việc vui chơi, nhưng chớ có động tới … cá!
Chuyện trong nhà ngoài phố kể hoài không hết. Chuyện trước mắt là lo giải quyết làm sao cho hai thằng boys thích nghi được với thủy thổ. Nhìn chân tay chúng nó ghẻ lở thấy mà tội nghiệp. Tội thằng anh tắm biển bị sứa quất đến lòi thịt. Còn thằng em bị muỗi cắn lên cơn sốt như động kinh. Trong cái vui cũng xen lẫn cái buồn. Mục đích chính được về thăm quê hương, gia đình và hội ngộ với EXODUS là quý. Giờ xin từ giã lên đường vào Sài Gòn để chuẩn bị về Úc.
Tận dụng hai ngày còn lại cuối cùng để thăm Sài Gòn. Lần đầu tiên đi xe Bus có giường nằm cũng thấy khoái. Sài Gòn bay giờ quá xô bồ. Đường xá lúc nào cũng kẹt xe. Phần vì dân chúng quá ích kỷ ít tôn trọng luật giao thông, nhưng quan trọng chính là sức quá tải của một thành phố phải cưu mang quá nhiều dân !!! Thăm Đầm Sen thật vĩ đại giữa lòng thành phố mà không bị ảnh hưởng bởi tiếng động ồn ào chung quanh. Tiền vô cửa tuy không đắt nhưng liệu coi chừng vì vé các trò chơi thật choáng váng. Nếu tận dụng chỉ vô đây mà thưởng lãm không thôi thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Nhà hàng quốc doanh ở đây cũng "độc tôn" nên phục vụ quá bết bát và kém phẩm chất, thật đáng tủi hổ. Tốt nhất vào đây nên mang đồ ăn theo !!!
 Còn một ngày cuối cùng định đi Suối-Tiên Thủ-đức nhưng sợ trở ngại tối phải ra phi trường. Cả gia đình làm một vòng trong các công viên nhưng hãi quá vì ghế đá trông ghê tởm làm sao ! Rủ nhau đi uống sinh tố và ăn trưa ở CƠM NIÊU SÀI GÒN trên đường Tú Xương. Nhà hàng biểu diễn đập "nồi đất" nhưng bị "bể dĩa" hoài có lẽ các "performers" chưa chuyên nghiệp. Thức ăn và cách phục vụ ở đây thật số dzách. Một kỷ niệm sâu sắc khó quên ở nhà hàng này là đang khi tôi đưa thằng con út sắp hàng chờ đi toilet, một nhân viên nữ chợt ngang qua thấy và xin tình nguyện dắt cháu qua bên toilet nữ. Cô đã lo từ A tới Z xong đem trả lại cho cha mà không hề nghĩ tới chuyện thù lao. Thật là tấm gương "vàng" hiếm có ở VN. Xin trân trọng cám ơn cô giúp việc nhà hàng NIÊU ...
Rời Việt Nam mang theo nhiều kỷ niệm khó quên. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung đã được khỏa lấp. Xin hẹn lần tới để đi thăm đất nước VN từ Nam chí Bắc. Dầu sao trên đất khách quê người tôi vẫn luôn hướng lòng về đất nước. Xin hẹn lần tới sẽ trở về, không xa ...

Thân mến,
Châu Kool (Group Exodus 97)







No comments:

Post a Comment