VIỆT NAM MỘT LẦN VỀ (PHẦN A)
by Trần Ngọc Châu (Châu Kool đoàn 97-Exodus)
Từ thuở ấu thời và lớn
lên tôi sống ở Nha Thành. Một tình cảm sâu đậm luôn chan chứa và vì thế
bài hồi ký này tuy nhắc đến cuộc về thăm quê hương, nhưng thật ra chỉ cô
động ở Nha Trang như là "Trọng Tâm Điểm" của bài viết và những phản ảnh
về thành phố biển thân yêu hoàn toàn là cá biệt, nếu có gì sơ sót xin
bỏ qua cho ...
Tôi xa quê hương ngót
nghét đã tròn 22 Con Giáp. Thời gian trôi nhanh tưởng chừng như một giấc
mơ. Nhớ ngày ấy ra đi khi thành phố mới lên đèn. Nha Trang chìm đắm
trong màn hơi sương mờ nhạt và nhìn xa xa trông đẹp tựa như tranh khiến
lòng tôi phải ngậm ngùi vì không biết bao giờ sẽ gặp lại : "Người buồn
cảnh có vui đâu bao giờ". Và con thuyền bé nhỏ đã mang theo 29 sinh mạng
ra đi tìm đường Tự Do. Rồi kể từ đó tâm hồn người lữ thứ hằng khắc
khoải chờ ngày về:
Ra đi trời lúc nhá nhem
Nhìn xem thành phố lên đèn rời mau
Trôi theo giòng nước đưa tàu
Con thuyền viễn xứ, chợt đau ... có "NGƯỜI" ...
Nhìn xem thành phố lên đèn rời mau
Trôi theo giòng nước đưa tàu
Con thuyền viễn xứ, chợt đau ... có "NGƯỜI" ...
Rồi thời gian cứ dần
trôi. Hình ảnh người thư sinh bé nhỏ của ngày nào đang âm thầm lặng lẽ
bên trời Nam. Một lục địa hoang sơ với cỏ cây, núi đồi và sa mạc trùng
điệp mãi tận ở Úc Châu. Một trái tim luôn nhạy bén với non sông, đất
nước và dân tộc. Rồi duyên kỳ ngộ nào đã đưa đẩy tôi đi tới quyết định
lập gia đình.
Và, một lũ TARU đã biệt tăm và phân tán tận bao năm trời nay đã liên lạc được để hẹn ngày cùng trở về :
Bao năm như một con thuyền
Nay về có cả bạn hiền, vợ con ...
Nay về có cả bạn hiền, vợ con ...
Ngồi trong lòng máy bay
Air Vietnam với hy vọng nhìn lại những chiếc áo dài của các kiều nữ
chiêu đãi viên khả ái, tôi mạnh dạn hỏi làm quen : -"Cô ơi, form này nộp
làm sao"! Mặt căm căm không nhìn mà đáp lại thật đanh thép: - ... “Tí
nữa sẽ hay”! (rõ người “quốc doanh", thảo nào giữa cặp mông cô nèng có
lòi ra một cọng “rau muống”!?). Và máy bay đã đáp xuống phi trường Tân
Sơn Nhất. Trình diện trước Hải Quan, một tên trẻ măng đáng tuổi cháu,
làm việc thì tà tà như người cõi âm thật "đáng ghét"! Hắn tĩnh bơ đòi
"thủ tục đầu tiên" ngang tàng hơn ông cố nội: - "Còn trà nước nữa chớ"!
Tôi bảo nhà tôi (cốt cho mọi người nghe) : -"Em cho nó 5 đô uống no nê
phình bụng cho chết quách, còn nếu muốn "trà ôm" thì tự bỏ tiền túi ra
việc gì bắt kẻ khác phải chịu”!!! Trời đất thiên địa ui mấy ông nhà nước
ni coi bộ tà tà mà sướng nhỉ !!!
Ông kia ông kĩa ông kìa
Ông làm Nhà Nước rượu bia đầy nhà
Cớ sao ông hỏi "ĐÔ NÀ" ! * (Dollar)
Ông là "Đầy Tớ Dân Ta" * thế à !?
Ông làm Nhà Nước rượu bia đầy nhà
Cớ sao ông hỏi "ĐÔ NÀ" ! * (Dollar)
Ông là "Đầy Tớ Dân Ta" * thế à !?
(* Lời Cụ: “Cán Rựa là ‘Ông Cố Nội’ ráng chịu nhục nghe bây”!)
Bên vợ tôi đã thuê cả một chiếc xe van chạy từ Nha Trang vô Tân Sơn
Nhất để đón cả gia đình. Thú thật, đây là lần đầu tiên được "ra mắt" nhà
nhạc gia. Nghe nói trước đây ruộng vườn bên vợ như "Cò bay thẳng cánh",
rồi bị "quy hoạch". Công trình đâu chưa thấy, chỉ biết bị chia năm xẻ
bảy phân cho các “Đấng” có quyền! Và giờ đây nhà vợ bị đầy sâu vô tận
Núi Sạn, để ngày ngày làm bạn với thiên nhiên và nhìn ngắm bức tượng bị
ngã đổ trên đỉnh “Em nằm … đợi anh” mà đồng cảm chung cho số phận …
Ngày đầu tiên tôi được thằng em "cột
chèo" đèo Honda qua đường Bạch Đằng ăn tô phở tái. Mùi vị quán này cũng
không đến nỗi tệ. Nhưng vị trí nơi này nhắc tôi một kỷ niệm đẹp thời thơ
ấu, bởi bên kia đường là ngôi trường tiểu học yêu dấu: trường Giu-Se
Nghĩa Thục. Học trường này tôi đã được "câu" đi tu và vị Bề Trên già đã
nâng đỡ tôi cho đến khi ngài khuất núi. Nhìn sân trường nay có khác. Cây
me tây từng đã bị mưa banh (vì "cố ý") làm rớt trái nay còn đâu !? Từ
giã nơi đây mà lòng tôi cứ bồi hồi mãi ...
Nha Trang có tháp "VUA TỀ"
Thập phương lũ lượt tiến về TRẦM HƯƠNG
Cao nghêu lộ giữa bên đường
Tựa như "CÁI NỚ" hướng dương lên trời
Làm sao diễn tả thành lời
Từ nay hưng phấn cũng nhờ TRẦM HƯƠNG
Tung tăng cá lội ngược đường
TRẦM HƯƠNG phản chiếu, "dương dương" ... chọc T.r.ờ.i.!!!
Thập phương lũ lượt tiến về TRẦM HƯƠNG
Cao nghêu lộ giữa bên đường
Tựa như "CÁI NỚ" hướng dương lên trời
Làm sao diễn tả thành lời
Từ nay hưng phấn cũng nhờ TRẦM HƯƠNG
Tung tăng cá lội ngược đường
TRẦM HƯƠNG phản chiếu, "dương dương" ... chọc T.r.ờ.i.!!!
Tháp Trầm Hương nằm trên
quảng trường rộng và tôi cũng tận dụng tập hai thằng boys chơi thả
diều. Diều căng gió làm lũ trẻ thật khoái chí. Bổng nữa chừng thằng lớn
đòi thăm "L. B.", tìm khắp chốn chẳng thấy một cầu tiêu. Bảo thằng con
ráng ôm bụng mà nín. Chịu hết nổi thôi bảo nó xuống biển làm “ma da” thử
tuột quần giả bộ như ngâm đít. Tuyệt chiêu ni vừa tốt cá lại chữa bệnh
nhuận trường. Ai biểu "Trầm Hương" ni ô trọc nên người cũng dễ bị lây
nhiễm !!!
Rời Trầm Hương tôi lại dẫn mấy sấp nhỏ vô Bốn Mùa. Nhà hàng quốc
doanh ni ở vị trí thật ưu đãi nhưng phục vụ người dân lại theo chế độ
kiểu "tem phiếu", nghĩa là không cần chất lượng. Đa số mọi người vô đây
là để tránh nắng hay có được một khung cảnh hữu tình, vì có người ở lỳ
cả ngày với giá chỉ trả cho ly cà phê thì cũng đặng ! Đang phê phê vì
gió mát từ biển cả, giờ lại bị quấy rầy bởi thằng em : "Ba ơi, con muốn
ị" ! Nhà vệ sinh nam chỉ có một nhà cầu. Gõ cửa kêu cứu thì đang bị
"chiếm hữu" bởi một nhân viên phục vụ nữ ! Cô ta bẽn lẽn vội tông ra nói
chữa thẹn : "Để cô đi lấy thêm giấy"! May mà cũng nhờ có cô ta, không
thì biết lấy cái chi đây mà ... chùi !!!
Rời ngôi nhà yêu dấu ấy
tôi đi thăm căn nhà thuê bên Chợ Phường Củi. Sau biến cố bị tịch biên
"mái nhà xưa" yêu dấu trên. Cả gia đình tôi bị đày lên Vùng Kinh Tế Mới.
Sau trốn về trùng với dịp Ba được thả khỏi Trại Tù Cải Tạo. Cả gia đình
chạy chọt đi thuê căn nhà khác và đã ở trọn nơi đây cho đến khi tất cả
được đoàn tụ ở Úc. Nhà cửa nơi đây giờ thật chen chúc. Tôi đã không
nhận diện được ngôi nhà ấy. Hàng xóm láng giềng giờ cũng thay đổi hẳn.
Nhiều kẻ khuất núi hay thế hệ tương lai nay đã lớn. Và hình như người
Miền Bắc vô chiếm hết trọi trơn còn gì ...
Thăm cộng đoàn Vĩnh-Thọ
là nơi tôi ở cho tới khi đi vượt biên. Nhìn quanh quẩn sao không thấy.
Ở trên triền đồi cao là Đại Học Hải Sản, nơi trước đây là Đồi La-San bị
Nhà Nước chiếm hữu vẫn còn đó. Không xa xa có đại học mang tên anh thợ
đóng tàu Ba-Xoong trông thật dị hợm ... Và toàn khu vực nhà ông Chính
"lò heo" nay đã bị giải tỏa để làm cầu Trần Phú xuyên tới tận biển Nha
Trang. Đồi núi chung quanh thì bị “tùng xẻo”. Nét thiên nhiên, hài hòa
và thơ mộng ngày nào nay đã không còn. Mà thay vào những nhà lầu san
sát, cùng biết bao cửa hàng ăn uống mọc lên như nấm. Mùi thịt nướng bay
thoảng trong không khí như lúc nào cũng chực xông lên tận mũi. Khách
hàng ngồi đông như kiến, xếp lớp trong lớp ngoài nghe sao rộn rả. Tiền
lương công nhân trung bình vỏn vẹn 30,000 Đ. VN/Ngày, thử hỏi thiên hạ
lúc nào cũng nhậu nhẹt sáng tối hay bất tận thiên thu mà sao không ảnh
hưởng đến nồi cơm của một bày “sấp nhỏ”. Một dấu hỏi to tướng: dân tộc
tôi bây giờ “Sống chỉ biết ăn” thôi sao!
Người sao đông quá là đông
Ngựa xe như nước lòng vòng bốn bên
Đua nhau hàng quán nổi lên
Quanh năm chè chén như quên sự đời ...
Ngựa xe như nước lòng vòng bốn bên
Đua nhau hàng quán nổi lên
Quanh năm chè chén như quên sự đời ...
Tận dụng hai ngày còn
lại cuối cùng để thăm Sài Gòn. Lần đầu tiên đi xe Bus có giường nằm cũng
thấy khoái. Sài Gòn bay giờ quá xô bồ. Đường xá lúc nào cũng kẹt xe.
Phần vì dân chúng quá ích kỷ ít tôn trọng luật giao thông, nhưng quan
trọng chính là sức quá tải của một thành phố phải cưu mang quá nhiều dân
!!! Thăm Đầm Sen thật vĩ đại giữa lòng thành phố mà không bị ảnh hưởng
bởi tiếng động ồn ào chung quanh. Tiền vô cửa tuy không đắt nhưng liệu
coi chừng vì vé các trò chơi thật choáng váng. Nếu tận dụng chỉ vô đây
mà thưởng lãm không thôi thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Nhà hàng quốc
doanh ở đây cũng "độc tôn" nên phục vụ quá bết bát và kém phẩm chất,
thật đáng tủi hổ. Tốt nhất vào đây nên mang đồ ăn theo !!!
Thân mến,
Châu Kool (Group Exodus 97)
Châu Kool (Group Exodus 97)
No comments:
Post a Comment