Chúa Giêsu giầu lòng thương xót ơi,
Để chuẩn bị mừng Đại
Lễ lòng Chúa thương xót, nhóm thiện nguyện Tín Thác chúng con được một
linh mục mà cuộc đời cũng khốn khổ như Chúa, hướng dẫn đến một nơi, mà
nơi ấy tất cả các bà mẹ, kể cả các ông bố nữa, đã cạn nước mắt rồi. Họ
không thể khóc như bà Rakhen được nữa, hay nói đúng hơn là họ cố gắng
nuốt những giọt nước mắt, để dành sức lực chăm sóc cho những đứa con
mình, mà dù có đổ bao nhiêu tiền của công sức chạy chữa thì phía trước
vẫn là một màn đen vô vọng...
Nơi ấy là Khoa Ung Thư Nhi của Bệnh Viện Ung Bướu Sài Gòn, Chúa đã đến đó chưa?
Theo con số thống kê
mới nhất, ở Việt Nam mỗi ngày trung bình có 250 người qua đời vì ung
thư, trong đó gần hai phần trăm là trẻ thơ, có nghĩa là gần một ngàn bốn
trăm linh hồn bé thơ rời bỏ mặt đất này mỗi năm. Tội quá Chúa nhỉ!
Thôi, con mời Chúa đi
với con. Khi chúng con tới nơi ấy thì quá đông, quá ngột ngạt! Cái đông
đúc, chen chúc, bức bách và ngột ngạt tràn cả ra hành lang. Nhóm chúng
con cố gắng len lỏi vất vả lắm mới đem quà vào trong các phòng bệnh
được, thì nhận ra lúp xúp những bé thơ, với cái đầu tròn vo, trọc lóc.
Giá như trong hoàn cảnh khác thì đó là sự ngộ nghĩnh. Nhưng nơi này đó là nỗi đau, là cùng tận nỗi đau Chúa ạ!
Con nhớ lại buổi sáng
Chúa Nhật 18/1/2015, Đức Thánh Cha Phanxicô đã gặp gỡ giới trẻ
Philippines tại Sân Thể Thao Đại Học Đường Thánh Tôma ở thủ đô Manila.
Một em gái đã được cứu khỏi đời sống bụi đời, đã hỏi ĐTC một câu hỏi rất
thực tế và đầy thương tâm, rồi nghẹn ngào đến trào nước mắt khóc: "Có
rất nhiều trẻ em bị cha mẹ mình bỏ rơi, có rất nhiều em trở thành nạn
nhân của ma túy, đĩ điếm, và nhiều điều kinh khủng xẩy ra cho chúng. Tại
sao Thiên Chúa lại để cho những điều ấy xẩy ra cho những trẻ em vô
tội? Và tại sao lại có rất ít người giúp chúng con?"
Và ĐTC đã trả lời:
“Cái cốt lõi của câu em hỏi, hầu như không có câu trả lời. Chỉ khi nào
cả chúng ta nữa có thể khóc về những gì em đã nói thì chúng ta mới có
thể tới gần chỗ trả lời cho câu hỏi ấy. Tại sao trẻ em chịu khổ quá
nhiều? Tại sao trẻ em lại chịu khổ? Khi tâm can có thể tự vấn và kêu lên
thì bấy giờ chúng ta mới có thể hiểu được một điều gì đó.
Câu hỏi quan trọng về
lý do tại sao có quá nhiều trẻ em phải chịu đựng khổ đau, em đã khóc
than đặt vấn đề. Và câu trả lời quan trọng chúng ta có thể đáp lại hôm
nay đó là chúng ta làm sao để có thể biết, thực sự biết khóc thương,
biết khóc than”.
Bước chân vào đây, chúng con cũng tự hỏi: “Tại sao trẻ em chịu khổ quá nhiều? Tại sao trẻ em lại chịu khổ?”
Đời bệnh nhân ung thư
khủng khiếp nhất là những cơn đau. Chúng con đã chứng kiến những cơn
đau rúc rỉa thịt xương đó trong hành trình thiện nguyện, đau đau đến mức
cuối cùng phải dùng đến moọc phin để làm tê liệt những giây thần kinh,
để giảm đau trong chốc lát. Trong những giây phút thống khổ ấy, người
thân chỉ biết ôm lấy bệnh nhân như muốn sẻ chia phần nào nỗi đau, và
càng đau khổ hơn vì thấy mình bất lực, không thể làm gì hơn để giảm nỗi
đau cho người bệnh. Thế mà những cơn đau ấy đổ xuống trẻ thơ. Hình dung
thôi chúng con cũng thấy rùng mình sợ hãi!
Lúc đó chỉ còn biết
khóc thương, khóc than và giơ tay lên khẩn nài: “Xin dâng lên lòng
thương xót Chúa, những vết thương… xin Chúa thương tha thứ chữa lành,
nhận chìm con vào lòng Chúa xót thương”
Không dừng lại ở chỗ
khóc thương sụt sùi, chúng con đã cố gắng trong khả năng có thể, mang
tới cho 200 bé nơi đây chút quà, sữa tươi và một phong bao lì xì.
Nhà nào có người bị
bệnh ung thư là kiệt quệ, là sạch cửa nhà, bán mọi thứ trong nhà để chạy
thầy chạy thuốc cho bệnh nhân. Tại nơi này có những người mẹ ròng rã
bao năm tháng chỉ ăn cơm từ thiện thôi, Chúa ạ. Ăn uống thiếu thốn, suy
dinh dưỡng, mẹ đi chăm con mòn mỏi yếu ớt xanh xao như tàu lá chuối, đứa
con bị ung thư xương nằm thóp thoi trơ cái đầu trọc lóc, đến là khốn
khổ.
Chắc Chúa còn nhớ,
trong suốt mấy năm trời, nhóm thiện nguyện chúng con cũng trợ giúp 80
phần cơm mỗi ngày cho các bệnh nhân hoặc người nuôi bệnh. Bây giờ phải
đi nhiều nơi để gieo rắc hạt giống lòng Chúa thương xót qua những chuyến
công tác bác ái nơi vùng sâu vùng xa, cho nên chúng con chỉ tổ chức
những chuyến thăm viếng như hôm nay được thôi, Chúa ạ!
Chúa gởi thêm nhiều
người có lòng xót thương đến với chúng con để cùng chung tay góp sức xoa
dịu nỗi đau của những con người nghèo khổ nhé! Con xin lỗi Chúa trước,
nếu Chúa đưa đến những đại gia, những chức sắc, những người tiền bạc
rủng rỉnh đi làm việc thiện mà muốn cho cả làng biết, muốn nêu tên trên
bảng vàng, muốn khắc danh tính vào bằng tri ân, muốn được liệt vào danh
sách các ân nhân… thì chúng con không nhận đâu đấy nhé! Dù họ có tiền
rừng bạc biển, quyền cao chức trọng, thì cũng không có chỗ trong nhóm
thiện nguyện nhỏ bé của chúng con đâu!
Nằm chèo kheo ở bậc
nghỉ cầu thang là một người đàn ông gầy gò xương xẩu, ngủ khò khò bất
chấp kẻ lại người qua, con cứ tưởng là Chúa đang nằm đó chứ! Bỗng anh
giật mình ngồi phắt dậy, vồ cái túi lép kẹp dùng làm gối kê đầu, nhìn
xung quanh ngơ ngác. Đợi người đàn ông định thần trở lại, chúng con đến
lân la trò chuyện, mới biết anh tên Thành, quê mãi Vĩnh Long, có đứa con
điều trị ở đây, cháu bị ung thư máu.
Lau giọt lệ, anh thở
dài: “Mọi sự là vô vọng rồi, vì cơ thể cháu không tiếp nhận hóa chất
truyền vô được nữa!” Đêm qua anh nhắn vợ lên thay phiên để anh về quê
chuẩn bị sẵn sàng đón con về trong tình huống xấu nhất. Anh phải giấu
vợ, sợ chị tuyệt vọng. Anh tới góc cầu thang ngủ vội lấy sức sau cả
tháng thức trắng bên con, rồi sẽ bắt xe đi về dưới. Mấy sào ruộng anh đã
bán hết để cứu con, mà công cốc hoàn công cốc. Anh bảo dù khó khăn đến
đâu, cũng sẽ kiếm cái áo tử tế cho con khi đón nó về. Đau lắm, đau buốt
trong tim mà giấu vợ, trìu mến ôm hôn con rồi ra đi. Chúa có thấy nỗi
đau nào hơn thế không?
Kể cho Chúa nghe
những đau đớn đó, lòng chúng con cũng trĩu buồn. Cảm ơn Chúa đã gởi
những phần quà từ tấm lòng xót thương của những anh chị em từ khắp nơi,
bớt ăn tiêu chi chút, dành dụm gởi về để chúng con lên đường trao tặng
cho những mảnh đời rách nát, bệnh tật, nghèo túng…
Có chi tiết nhỏ này
có lẽ sẽ làm Chúa vui hơn : ấy là chúng con đã hì hục ngồi trong góc cầu
thang bơm những trái bong bóng to đẹp rực rỡ sắc mầu trao tặng các em.
Những trái bóng đủ hình dạng sắc màu làm mắt đám trẻ sáng lên, quên đi
cơn đau trong chốc lát. Nhìn thấy nhiều em cứ cà cái đầu trọc lóc vào
trái bóng, ôm khư khư trái bóng như sợ nó bay mất, thương đến là thương.
Thật xót xa khi hóa chất vào cơ thể các em chế ngự tế bào độc của chứng
ung thư, thì cũng chính là tước đi hết mái đầu xanh của trẻ. Thương
chúng quá!
Tuy nhiên, người mục
tử ân cần dặn thiện nguyện viên chúng con khi đến nơi này hãy dằn lại
nỗi đau lòng, ráng tươi lên, đem niềm vui nụ cười như một kỷ niệm đẹp
cho các bé. Chúng con làm vậy được không Chúa?
Người mục tử linh
hướng từng chia sẻ với chúng con: ra đi, đem niềm vui cho anh em nghèo
khổ và trẻ thơ bệnh tật yếu đau, nhưng đồng thời cũng là để nhận thức ra
cái cõi hạn hẹp nơi con người. Biết sự bất lực của mình mà gửi gắm sự
cậy trông tín thác vào thiên Chúa. Ra đi cũng để thấy mình còn được Chúa
thương rất nhiều. Còn thân hình đầy đủ, còn đi lại nói năng bình
thường, còn sức khỏe… đó là món quà quý nhất Chúa trao ban mà con đâu
biết trân trọng, đâu thấy mình hạnh phúc. Con cứ lao đầu tìm tiền tài
danh vọng của cải chức tước địa vị… đến khi ngã quỵ vì ốm đau bệnh tật,
lúc đó mới thấy tất cả là hư vô, là con số không, nếu không có sức khỏe.
Đây là một thách đố
cho chúng ta hôm nay. Khi đặt câu hỏi, tại sao trẻ em lại chịu khổ đau,
tại sao tai ương này hay hoạn nạn kia lại xảy ra trong đời sống, câu trả
lời của chúng ta cần phải: một là thinh lặng; hai là một thứ ngôn từ
xuất phát từ các giọt lệ của chúng ta. Hãy can đảm. Đừng sợ khóc than!”
Vâng, Chúa Giêsu ơi! Con đang khóc đây!
Chúa cùng khóc với con nhé!
Thiện Nguyện Tín Thác
Bình Thạnh
2015
No comments:
Post a Comment