Tuesday, April 28, 2015

Mời dự Lễ Thánh Gioan La San ngày 15-5-2015

Tỉnh Dòng La San Việt Nam mời tham dự Lễ Thánh Gioan La San vào lúc 16 giờ ngày Thứ Sáu 15-5-2015 tại La San Mai Thôn.
Xin lưu ý lúc 16g họp mặt Cựu tu sinh và Cựu Tu sĩ dòng La San để nghe phổ biến quy chế tổ chức Hội Cựu La San và Bầu Ban Đại Diện Hội Cựu La San. Đây là lần đầu tiên một Hội Cựu La San được thành lập. Xin quý thân hữu hưởng ứng, phổ biến và giúp lời cầu nguyện cho sự thành lập này mang nhiều lợi ích cho hoạt động giáo dục của Tỉnh Dòng La San Việt Nam.

Trân trọng.

Ngày Đại Học Công Giáo Lần Thứ 91

Ngày đại học công giáo lần thứ 91
Giới trẻ là môi trường rao truyền Tin Mừng của Giáo Hội.
Một số nhận xét của Linh Mục Davide Sironi, dòng Anh em Phanxicô hèn mọn, tuyên uý Đại học công giáo Thánh Tâm
19 tháng 4 vừa qua là Ngày đại học công giáo lần thứ 91 về đề tài “Giới trẻ, các vùng ngoại biên ở trung tâm”. Trong sứ điệp gửi ngày này do ĐHY Quốc Vụ Khanh Pietro Parolin ký, ĐTC Phanxicô khẳng định rằng “Việc đầu tư giáo dục là phương thuốc tốt nhất chống lại cảnh người trẻ bị gạt bỏ ngoài lề xã hội. mà vài năng động xã hội xấu xa xem ra muốn kết án họ. Ước chi đại học công giáo có thể tiếp tục ở bên cạnh giới trẻ, nhất là bằng cách trợ giúp các người trẻ xứng đáng nhưng có ít khả thể”. ĐTC cũng nhấn mạnh rằng cảnh thất nghiệp cũng ngăn chặn việc hiện thực các khát vọng chính đáng trong lãnh vực nghề nghiệp cũng như trong việc thành lập một gia đình. Và như thế người trẻ có nguy cơ ngày càng bị gạt ra ngoài lề trong hệ thống xã hội với các hậu qủa nghiêm trọng đối với cuộc sống và tương lai của tất cả cộng đoàn. Chính vì thế giới trẻ cần phải trở lại trung tâm sự chú ý và là các tác nhân của cuộc sống xã hội. Sứ điệp của ĐTC cũng nêu bật sự dấn thân của Giáo Hội trong việc yểm trợ sự hăng say tích cực hiện hữu nơi người trẻ, và trong viễn tượng này thật là đáng ghi nhận phần đóng góp của Đại học công giáo. Khi lãnh nhận được một nền giáo dục luân lý và văn hóa cao, người trẻ sẽ có thể tìm được trở lại các lý do đích thực của niềm hy vọng cho tương lai của họ, và sẽ có thể góp phần loại bỏ các lý do đã xác định việc thành hình của biết bao nhiêu vùng ngọai biên vật chất và hiện sinh của thời đại chúng ta ngày nay.
Ngày Đại học công giáo đã bắt đầu được cử hành từ năm 1924 nhằm mục đích thăng tiến nền giáo dục theo tinh thần và tôn chỉ của Giáo Hội công giáo, muốn cống hiến cho người trẻ một nền giáo dục phát huy con người toàn diện dựa trên các giá trị Tin Mừng. Trong một giai đoạn như hiện nay sự hiện diện của Đại học công giáo ngày càng trở nên quan trọng như là nơi ươm trồng nền văn hóa và các giá trị có thể trở thành trung tâm cho sức lớn mạnh của tương lai và đất nước Italia.
Trong sứ điệp gửi Ngày đại học công giáo lần thứ 91 ông Franco Anelli, viện trưởng Đại học công giáo Thánh Tâm trích dẫn thống kê “Tường trình giới trẻ” của Học Viện Toniolo cho biết 85% trên 5.000 người trẻ tuổi từ 19 tới 32 được phỏng vấn nhận thấy Italia là nơi ít cống hiến khả thể có công ăn việc làm cho người trẻ theo các khả năng chuyên môn của họ, hay có cung cấp công ăn việc làm nhưng rất giới hạn. Đây là một sự kiện báo động, vì nó sẽ gây ra hiện tượng mất chất xám, do ngưởi trẻ bỏ nước ra đi, khiên cho đất nước Italia mất đi nhân lực và tài nguyên trí thức và các chuyên viên của mình. Từ gần một thế kỷ qua Đại học công giáo đã luôn luôn dấn thân và canh tân nỗ lực vun trồng các nén bạc của các thế hệ mới, canh tân việc tiếp đón và giáo dục sinh viên qua việc cập nhật các chương trình đào tạo và nghiên cứu khoa học. Trong viễn tượng này đại học liên tục suy tư và cống hiến các chương trình tiến sĩ và cử nhân, gia tăng liên lạc với thế giới kinh doanh, nghề nghiệp và hành chánh công cộng, cũng như củng cố các liên hệ quốc tế, qua đó gia tăng các khả thể nghiên cứu, đào tạo và làm việc thiện nguyện tại nước ngoài. Tuy tình hình kinh tế không thuận lợi nhưng năm 2014 đại học đã cấp 864 học bổng cho các sinh viên xuất sắc. Đại học công giáo Thánh Tâm cảm thấy mình có trách nhiệm đồng hành với các sinh viên, và qua việc đào tạo vững chãi được nâng đỡ bởi các nguyên tắc luân lý và tinh thần, không chỉ nhắm tới các khả năng chuyên môn nhưng cũng tham dự vào nỗ lực tập thể, tránh không rơi vào một nền kinh tế của sự loại trừ và gian ác. Sứ mệnh giáo dục này được liên tục nuôi dưỡng và khích lệ bởi tương quan sâu đậm và sinh động với Giáo Hội, và dặc biệt với các Giáo Hội địa phương và từng giáo dân. Mọi đóng gớp giúp Đại học công giáo đạt được các mục tiêu này đều rất quý báu và đáng trân trọng. Trợ giúp Đại học công giáo có phương tiện theo đuổi lý tưởng giáo dục đào tạo giới trẻ theo tinh thần kitô là trợ giúp cuộc tái sinh của toàn nước Italia, vì các sinh viên sẽ là các tác nhân chính của một thuyết nhân bản mới và một xã hội mới bình đẳng và công bằng hơn.
Sau đây chúng tôi xin gửi tới quý vị một số nhận xét của Linh Mục Davide Sironi, dòng Anh em Phanxicô hèn mọn, tuyên uý Đại học công giáo Thánh Tâm.
Hỏi: Thưa cha Sironi, mục đích của Đại học công giáo là cống hiến cho các bạn trẻ một nền đào tạo văn hóa vun trồng liên minh giữa lý trí và đức tin một cách khôn ngoan, có đúng thế không?
Đáp: Vâng, đó là một thách đố nảy sinh từ vị sáng lập đại học là cha Agostino Gemelli, con người của lý trí và của khoa học, và cũng là con người của đức tin. Thật thế, dự án của ngài đã chính là điều này: duy trì hai chiều kích nền tảng này của con người với nhau. Tôi tin rằng sẽ không có một sự hiểu biết mà không có một lòng tin tưởng nơi người khác, nơi một ai đó cống hiến cho tôi một viễn tượng mới, khiến cho tôi di chuyển khỏi các lập trường, các an ninh các xác tín của chính tôi. Tôi tin rằng học hiểu cũng có nghĩa là tin tưởng và tín thác. Như vậy, tôi nhìn đức tin như là một sụ tin cậy nơi Đấng Khác, nơi Chúa, là Đấng làm nở lớn chân trời hiểu biết của tôi. Liên minh giữa lý trí và đức tin vì thế cần thiết để có một sự lớn lên toàn vẹn của con người. Cha Agostino Gemelli không chú ý một cách đơn sơ đến việc đào tạo các nhà khoa học, mà đào tạo các bản vị con người.
Hỏi: Kinh nghiệm là tuyên úy Đại học công giáo đã đem lại cho cha những gì trong việc tiếp xúc thường ngày với người trẻ, cũng như với niềm hy vọng và các thất vọng của họ?
Đáp: Tôi tin rằng các người trẻ ngày nay cần được gặp gỡ trong nơi họ sinh sống, họ cần được trông thấy. Họ có ước mong được người khác trông thấy. Họ ước mong được người khác chú ý, và nhất là họ hy vọng có một cuộc sống đích thực, cho phép họ diễn tả các tiềm năng của họ, các tài khéo của họ. Là ngưới lớn trước hết chúng ta phải là các chứng nhân tốt cho các giá trị không gây thất vọng và đâm rễ sâu trong kinh nghiệm tin mừng.
Hỏi: Và đây chính là điều mà giới trẻ tìm kiếm trong các phòng của đại học, gặp gỡ với sự thật mà không phải chỉ là sự thật khoa học mà thôi, có đúng không thưa cha?
Đáp: Đúng thế. Tôi tin là như vậy. Giới trẻ kiếm tìm một đụng chạm, một liên hệ., một nền nhân bản. Xem ra người trẻ ngày nay bị cám dỗ khép kín trong một thực tại ảo, vì họ thường xuyên tiếp xúc với hệ thống liên mạng internet, các tổ chức mạng xã hội, và có nguy cơ là đôi khi họ sống trong một loại thực tại ảo. Trái lại, tôi tin rằng họ cần một thực tại cụ thể đi qua việc tiếp xúc với người khác, có thể nhìn vào mắt người khác, biết rằng người khác có ở đó cho tôi. Tôi tin rằng chúng ta đã đi tới một xã hội « đã biến thành hơi », đang bốc hơi, trở thành khí ê te, trong khi các người rẻ ngày nay cần được đem trở lại một kinh nghiệm cụ thể, vững chãi. Cũng thật là cần thiết trong các phòng lớp đại học người ta lại cống hiến trở lại sự cụ thể này của cuộc sống, một sự hiểu biết ảnh hưởng trên cuộc sống của mỗi sinh viên, trao ban cho họ các câu trả lời, trước hết là các câu trả lời cho các vấn nạn nền tảng mà người trẻ có trong tim.
Hỏi : Cha cầu mong gì cho Ngày đại học công giáo lần thứ 91 này ?
Đáp : Tôi muốn rằng ngưởi ta trả lại cho giới trẻ các nơi đích thực, các nơi gặp gỡ. Đại học Công giáo là một nơi rộng mở không chỉ cho trí tuệ, mà cũng rộng mở cho con tim của người trẻ nữa. Tôi nhớ rằng tên trọn ven của đại học là « Đại học công giáo Thánh Tâm », quy chiếu về hình ảnh Trái Tim của Chúa Giêsu. Tuy nhiên cũng thật là đẹp khi nghĩ rằng mỗi một sinh viên bưóc vào Đại học này cần có một con tim được đạo tạo vun xới, lắng nghe. Và đại học Công giáo muốn làm cho con tim của các sinh viên lớn lên để con tim của họ cũng là « một con tim thánh thiện »
(RG 19-4-2015)
Linh Tiến Khải

Monday, April 27, 2015

Chiếc áo bà ba

Chào các bạn,
Cách nay khoảng một tuần, có một người bạn gọi cho tôi, nói rằng anh PM viết "... khi vào đệ tử viện, anh mặc áo bà ba"...cười! Cách đây 2 ngày, một người bạn khác nữa cũng điện thoại hỏi thăm và nói "... khi vào đệ tử anh mặc áo bà ba"... cười. Có lẽ cũng sẽ có thêm vài người bạn điện thoại, lặp lại những lời đó và ... cười. Vì vậy mình xin chia sẻ vài suy nghĩ sau đây.
Trước hết chắc các bạn chưa biết, khi còn nhỏ, mình vẫn đi tắm sông ở truồng với các nhóc khác nữa kìa! Nhưng giờ nầy chuyện đó cũng như chuyện mặc áo bà ba không làm mình xấu hỗ chút nào. Sự kiện đó làm mình nhớ một câu chuyện đã đọc trên báo rất lâu trước năm 1975. Câu chuyện như thế nầy. Có hai bác ở quê lên thành phố Saigon, vai quấn khăn rằn ri, mặc bộ đồ bà ba đen. Cả hai vào một tiệm bán Ti-vi ở đường Huỳnh thúc Kháng. Anh chàng bán hàng thấy hai người nhà quê mà ngày nay người ta gọi là "hai lúa", nghĩ rằng không có tiền nên chẳng thèm đón tiếp, hỏi gì cũng làm lơ. Hai ông bèn đi qua tiệm kế bên.  Cô bán hàng tiếp đón các ông "hai lúa" niềm nở, chỉ vẽ tận tình cách sử dụng, giới thiệu các chức năng mới của Ti-vi... Cuối cùng, các ông "hai lúa" mua luôn 5 chiếc Ti-vi khiêng ra xe trước ánh mắt tiếc rẻ, thèm thuồng của anh bán hàng tiệm kế bên.
Ngày nay, đã hơn 50 năm rồi, tình thật mình không nhớ có mặc áo bà ba hay không khi vào đệ tử viện, mình chỉ nhớ là má mình đã may cho những áo sơ-mi theo danh sách mà Bề Trên nhà đệ tử gởi cho. Nếu vào thời đó, những ai từ thành phố Saigon mà đi vào Tiểu chủng viện Vĩnh Long hay Cần Thơ, hay các dòng tu nam ở miền tây nam bộ, thì cũng phải sắm áo bà ba để mặc thôi, và mặc áo dài nữa. Và bây giờ,  khi đi dạo đường phố Saigon, mình vẫn thấy có những người mặc áo bà ba, có những cô bán hàng xinh đẹp mặc áo bà ba.... Và nếu các bạn xem "Paris by night", các bạn vẫn thấy nhiều diễn viên múa mặc áo bà ba... Ca sĩ Cẩm ly được người Việt khá yêu chuộng hiện nay, nhiều lần trình diễn cũng mặc ... áo bà ba. Và còn có cả một bài hát ca ngợi "chiếc áo bà ba" cũng hay hay.
Riêng mình nghĩ con người không làm tăng giá trị nhờ quần áo bên ngoài hay nhờ phương tiện di chuyển hoặc nhà sang cửa rộng. Đã mấy chục năm nay, mình "quên" đến tiệm may đo quần áo rồi. Chỉ mặc quần áo người ta cho hay "hàng sida" bán dọc lề đường. Chẳng bao giờ mình dùng "hàng hiệu" cả! Phương tiện di chuyển thì cho đến nay, mình quan niệm là xe nào cũng được, miễn đừng bắt mình nằm đường là tốt rồi. Vì vậy cho đến nay mình vẫn dùng chiếc xe 67 làm phương tiện di chuyển trong thành phố. Cũng thấy không chết thằng tây nào! Có lẽ vào thời đại văn minh ngày hôm nay, người ta đánh giá một con người qua quần áo hay phương tiện di chuyển sang trọng. Dù sao mình cũng cám ơn tác giả bài viết. Nhưng có lẽ mình không thay đổi được nữa rồi và có lẽ anh em sẽ lại thấy mình mặc áo bà ba đi dạo phố.
Thân chào anh em .
Frère Tân


Friday, April 24, 2015

Thư gửi chúa Jesus nhân ngày đại lễ (Chúa nhật Lòng Thương Xót)

Chúa Nhật Lòng Chúa Thương Xót là một ngày lễ trọng đại của Giáo hội Công giáo được cử hành vào ngày Chủ nhật ngay sau Lễ Phục Sinh. Ngày lễ này do Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II thiết lập dựa trên sự sùng kính của người Công giáo đối với lòng Chúa Thương xót do Thánh Faustina Kowalska loan truyền.

Chúa Giêsu giầu lòng thương xót ơi,
Hôm nay con viết thư cho Chúa, bỗng nhớ trong thánh kinh có đoạn nói về việc Chúa mới sinh ra đã phải chạy trốn sang Ai Cập và các anh hài bị giết, làm trái tim con quặn thắt: “Ở Rama, vẳng nghe tiếng khóc than rên rỉ: tiếng bà Rakhen khóc thương con mình và không chịu cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa.” (Mt 2,18)
Để chuẩn bị mừng Đại Lễ lòng Chúa thương xót, nhóm thiện nguyện Tín Thác chúng con được một linh mục mà cuộc đời cũng khốn khổ như Chúa, hướng dẫn đến một nơi, mà nơi ấy tất cả các bà mẹ, kể cả các ông bố nữa, đã cạn nước mắt rồi. Họ không thể khóc như bà Rakhen được nữa, hay nói đúng hơn là họ cố gắng nuốt những giọt nước mắt, để dành sức lực chăm sóc cho những đứa con mình, mà dù có đổ bao nhiêu tiền của công sức chạy chữa thì phía trước vẫn là một màn đen vô vọng...
Nơi ấy là Khoa Ung Thư Nhi của Bệnh Viện Ung Bướu Sài Gòn, Chúa đã đến đó chưa?
Theo con số thống kê mới nhất, ở Việt Nam mỗi ngày trung bình có 250 người qua đời vì ung thư, trong đó gần hai phần trăm là trẻ thơ, có nghĩa là gần một ngàn bốn trăm linh hồn bé thơ rời bỏ mặt đất này mỗi năm. Tội quá Chúa nhỉ!
Thôi, con mời Chúa đi với con. Khi chúng con tới nơi ấy thì quá đông, quá ngột ngạt! Cái đông đúc, chen chúc, bức bách và ngột ngạt tràn cả ra hành lang. Nhóm chúng con cố gắng len lỏi vất vả lắm mới đem quà vào trong các phòng bệnh được, thì nhận ra lúp xúp những bé thơ, với cái đầu tròn vo, trọc lóc. Giá như trong hoàn cảnh khác thì đó là sự ngộ nghĩnh. Nhưng nơi này đó là nỗi đau, là cùng tận nỗi đau Chúa ạ!
Con nhớ lại buổi sáng Chúa Nhật 18/1/2015, Đức Thánh Cha Phanxicô đã gặp gỡ giới trẻ Philippines tại Sân Thể Thao Đại Học Đường Thánh Tôma ở thủ đô Manila. Một em gái đã được cứu khỏi đời sống bụi đời, đã hỏi ĐTC một câu hỏi rất thực tế và đầy thương tâm, rồi nghẹn ngào đến trào nước mắt khóc: "Có rất nhiều trẻ em bị cha mẹ mình bỏ rơi, có rất nhiều em trở thành nạn nhân của ma túy, đĩ điếm, và nhiều điều kinh khủng xẩy ra cho chúng. Tại sao Thiên Chúa lại để cho những điều ấy xẩy ra cho những trẻ em vô tội? Và tại sao lại có rất ít người giúp chúng con?"
Và ĐTC đã trả lời: “Cái cốt lõi của câu em hỏi, hầu như không có câu trả lời. Chỉ khi nào cả chúng ta nữa có thể khóc về những gì em đã nói thì chúng ta mới có thể tới gần chỗ trả lời cho câu hỏi ấy. Tại sao trẻ em chịu khổ quá nhiều? Tại sao trẻ em lại chịu khổ? Khi tâm can có thể tự vấn và kêu lên thì bấy giờ chúng ta mới có thể hiểu được một điều gì đó.
Có lòng thương cảm trần thế cũng vô ích. Đó là một lòng thương cảm khiến chúng ta cho tay vào túi móc ra một cái gì đó cho người nghèo. Nếu Chúa Kitô đã có loại thương cảm này thì Người đã bước lại gần, chào hỏi họ rồi bỏ đi (về cùng Cha). Thế nhưng, chỉ ở vào lúc Chúa Kitô đã khóc và có thể khóc mà Người đã thông cảm cuộc sống của chúng ta, hiểu được những gì xẩy ra trong cuộc đời của chúng ta...
Câu hỏi quan trọng về lý do tại sao có quá nhiều trẻ em phải chịu đựng khổ đau, em đã khóc than đặt vấn đề. Và câu trả lời quan trọng chúng ta có thể đáp lại hôm nay đó là chúng ta làm sao để có thể biết, thực sự biết khóc thương, biết khóc than”. 
Bước chân vào đây, chúng con cũng tự hỏi: “Tại sao trẻ em chịu khổ quá nhiều? Tại sao trẻ em lại chịu khổ?”
Không thể lý giải nổi lý do nào mà trẻ thơ mới chút xíu đã bị ung thư, và ung thư nhiều đến thế. Những chứng ung thư làm chúng con lạnh hết người: ung thư máu, ung thư võng mạc, và ung thư xương nữa...
Đời bệnh nhân ung thư khủng khiếp nhất là những cơn đau. Chúng con đã chứng kiến những cơn đau rúc rỉa thịt xương đó trong hành trình thiện nguyện, đau đau đến mức cuối cùng phải dùng đến moọc phin để làm tê liệt những giây thần kinh, để giảm đau trong chốc lát. Trong những giây phút thống khổ ấy, người thân chỉ biết ôm lấy bệnh nhân như muốn sẻ chia phần nào nỗi đau, và càng đau khổ hơn vì thấy mình bất lực, không thể làm gì hơn để giảm nỗi đau cho người bệnh. Thế mà những cơn đau ấy đổ xuống trẻ thơ. Hình dung thôi chúng con cũng thấy rùng mình sợ hãi!
Lúc đó chỉ còn biết khóc thương, khóc than và giơ tay lên khẩn nài: “Xin dâng lên lòng thương xót Chúa, những vết thương… xin Chúa thương tha thứ chữa lành, nhận chìm con vào lòng Chúa xót thương”
Không dừng lại ở chỗ khóc thương sụt sùi, chúng con đã cố gắng trong khả năng có thể, mang tới cho 200 bé nơi đây chút quà, sữa tươi và một phong bao lì xì.
Chúa biết không, khi chọn quà cho các em, một bác sĩ đã tư vấn nên tặng các em sữa tươi cho nhẹ nhàng, bởi thể trạng của các em, nhiều trẻ loại sữa quá giàu đạm và chất bổ sẽ khiến các em không tiếp nhận và dội ngược ra, thì sẽ rất mệt. Trao bao lỳ xì cho các em vui, với cảm giác được thêm tuổi mới trong đời, nhưng thiết thực là để bữa trưa này, cha hoặc mẹ các bé có chút tiền mua hộp cơm có thêm miếng thịt, ăn cho có sức khỏe để chăm sóc người không còn sức khỏe.
Nhà nào có người bị bệnh ung thư là kiệt quệ, là sạch cửa nhà, bán mọi thứ trong nhà để chạy thầy chạy thuốc cho bệnh nhân. Tại nơi này có những người mẹ ròng rã bao năm tháng chỉ ăn cơm từ thiện thôi, Chúa ạ. Ăn uống thiếu thốn, suy dinh dưỡng, mẹ đi chăm con mòn mỏi yếu ớt xanh xao như tàu lá chuối, đứa con bị ung thư xương nằm thóp thoi trơ cái đầu trọc lóc, đến là khốn khổ.
Chắc Chúa còn nhớ, trong suốt mấy năm trời, nhóm thiện nguyện chúng con cũng trợ giúp 80 phần cơm mỗi ngày cho các bệnh nhân hoặc người nuôi bệnh. Bây giờ phải đi nhiều nơi để gieo rắc hạt giống lòng Chúa thương xót qua những chuyến công tác bác ái nơi vùng sâu vùng xa, cho nên chúng con chỉ tổ chức những chuyến thăm viếng như hôm nay được thôi, Chúa ạ!
Chúa gởi thêm nhiều người có lòng xót thương đến với chúng con để cùng chung tay góp sức xoa dịu nỗi đau của những con người nghèo khổ nhé! Con xin lỗi Chúa trước, nếu Chúa đưa đến những đại gia, những chức sắc, những người tiền bạc rủng rỉnh đi làm việc thiện mà muốn cho cả làng biết, muốn nêu tên trên bảng vàng, muốn khắc danh tính vào bằng tri ân, muốn được liệt vào danh sách các ân nhân… thì chúng con không nhận đâu đấy nhé! Dù họ có tiền rừng bạc biển, quyền cao chức trọng, thì cũng không có chỗ trong nhóm thiện nguyện nhỏ bé của chúng con đâu!
Nằm chèo kheo ở bậc nghỉ cầu thang là một người đàn ông gầy gò xương xẩu, ngủ khò khò bất chấp kẻ lại người qua, con cứ tưởng là Chúa đang nằm đó chứ! Bỗng anh giật mình ngồi phắt dậy, vồ cái túi lép kẹp dùng làm gối kê đầu, nhìn xung quanh ngơ ngác. Đợi người đàn ông định thần trở lại, chúng con đến lân la trò chuyện, mới biết anh tên Thành, quê mãi Vĩnh Long, có đứa con điều trị ở đây, cháu bị ung thư máu.
Lau giọt lệ, anh thở dài: “Mọi sự là vô vọng rồi, vì cơ thể cháu không tiếp nhận hóa chất truyền vô được nữa!” Đêm qua anh nhắn vợ lên thay phiên để anh về quê chuẩn bị sẵn sàng đón con về trong tình huống xấu nhất. Anh phải giấu vợ, sợ chị tuyệt vọng. Anh tới góc cầu thang ngủ vội lấy sức sau cả tháng thức trắng bên con, rồi sẽ bắt xe đi về dưới. Mấy sào ruộng anh đã bán hết để cứu con, mà công cốc hoàn công cốc. Anh bảo dù khó khăn đến đâu, cũng sẽ kiếm cái áo tử tế cho con khi đón nó về. Đau lắm, đau buốt trong tim mà giấu vợ, trìu mến ôm hôn con rồi ra đi. Chúa có thấy nỗi đau nào hơn thế không?
Kể cho Chúa nghe những đau đớn đó, lòng chúng con cũng trĩu buồn. Cảm ơn Chúa đã gởi những phần quà từ tấm lòng xót thương của những anh chị em từ khắp nơi, bớt ăn tiêu chi chút, dành dụm gởi về để chúng con lên đường trao tặng cho những mảnh đời rách nát, bệnh tật, nghèo túng…
Có chi tiết nhỏ này có lẽ sẽ làm Chúa vui hơn : ấy là chúng con đã hì hục ngồi trong góc cầu thang bơm những trái bong bóng to đẹp rực rỡ sắc mầu trao tặng các em. Những trái bóng đủ hình dạng sắc màu làm mắt đám trẻ sáng lên, quên đi cơn đau trong chốc lát. Nhìn thấy nhiều em cứ cà cái đầu trọc lóc vào trái bóng, ôm khư khư trái bóng như sợ nó bay mất, thương đến là thương. Thật xót xa khi hóa chất vào cơ thể các em chế ngự tế bào độc của chứng ung thư, thì cũng chính là tước đi hết mái đầu xanh của trẻ. Thương chúng quá!
Tuy nhiên, người mục tử ân cần dặn thiện nguyện viên chúng con khi đến nơi này hãy dằn lại nỗi đau lòng, ráng tươi lên, đem niềm vui nụ cười như một kỷ niệm đẹp cho các bé. Chúng con làm vậy được không Chúa?
Người mục tử linh hướng từng chia sẻ với chúng con: ra đi, đem niềm vui cho anh em nghèo khổ và trẻ thơ bệnh tật yếu đau, nhưng đồng thời cũng là để nhận thức ra cái cõi hạn hẹp nơi con người. Biết sự bất lực của mình mà gửi gắm sự cậy trông tín thác vào thiên Chúa. Ra đi cũng để thấy mình còn được Chúa thương rất nhiều. Còn thân hình đầy đủ, còn đi lại nói năng bình thường, còn sức khỏe… đó là món quà quý nhất Chúa trao ban mà con đâu biết trân trọng, đâu thấy mình hạnh phúc. Con cứ lao đầu tìm tiền tài danh vọng của cải chức tước địa vị… đến khi ngã quỵ vì ốm đau bệnh tật, lúc đó mới thấy tất cả là hư vô, là con số không, nếu không có sức khỏe.
Rời Khoa Nhi Bệnh Viện Ung Bướu, ám ảnh chúng con là nụ cười ngây thơ trên những gương mặt tròn trịa với cái đầu cũng tròn xoay, như những dấu chấm tròn vo giữa cuộc đời này. Những dấu chấm ngây thơ không hề biết rằng cuộc đời các em có thể chấm hết bất cứ lúc nào.... Hữu hạn mong manh quá đỗi. Bỗng thấy mắt cay xé, con nhớ lại lời ĐTC Phanxicô nói với giới trẻ: “Chúa Giêsu trong Phúc Âm đã khóc. Ngài đã khóc thương người bạn Lazarô qua đời. Người đã khóc cho gia đình mất đứa con gái của họ. Người đã khóc khi thấy người mẹ góa đem người con trai của bà đi an táng.Và Người đã động lòng đến chảy nước mắt, đã cảm thương khi thấy đoàn lũ dân chúng không có chủ chiên. Nếu các bạn không biết khóc các bạn không thể trở thành Kitô hữu tốt lành.
Đây là một thách đố cho chúng ta hôm nay. Khi đặt câu hỏi, tại sao trẻ em lại chịu khổ đau, tại sao tai ương này hay hoạn nạn kia lại xảy ra trong đời sống, câu trả lời của chúng ta cần phải: một là thinh lặng; hai là một thứ ngôn từ xuất phát từ các giọt lệ của chúng ta. Hãy can đảm. Đừng sợ khóc than!”
Vâng, Chúa Giêsu ơi! Con đang khóc đây!
Chúa cùng khóc với con nhé!
Thiện Nguyện Tín Thác
Bình Thạnh
2015





Thursday, April 23, 2015

Đại diện Cựu La San viếng linh cửu Sư huynh Paul Đỗ Chu Phê


SH Paul Đỗ Chu Phê qua đời tại La San Mai Thôn

Được tin Sư huynh Paul Đỗ Chu Phê (Tên Thánh Vincent Ferrier) Vừa được Chúa gọi về vào lúc  12g00  ngày  22/04/2015 tại La San Mai Thôn


Janicki Omniprocessor - Nhà máy chế biến nước từ phân và rác thải.

Từ Việc Bill Gates Uống Nước Thải
“Billy Gates có một sự say mê đối với phân.”
Đó là câu mở đầu bài viết của Jason Silverstein, ký giả tờ New York Daily News, hôm thứ Ba, 6 tháng 1, 2015, mà tôi tìm đọc thêm sau khi đọc một đoạn tóm tắt tiếng Việt về chuyện “Bill Gates uống nước thải” từ một email chuyển tiếp của nhóm Việt Bút.
Trong bài viết, Jason nói Bill Gates “ông tỷ phú nhân từ” đã tiết lộ trên GatesNotes blog của ông về một giàn máy tên “Janicki Omniprocessor” có thể biến chất thải của người thành nước sạch uống được. Đọc tin, tôi nhớ ra đây là điều từ lâu tôi đã từng thắc măc.

Hồi tôi học lớp môi trường, trong một lần họp nhóm để làm cái “Project” đầu tiên của lớp, tôi thấy khát nước nên vơ lấy chai nước tu một hớp. Con bạn Mỹ ngồi bên bỗng nói:

- Nước uống đóng chai là sản phẩm tái chế từ nước cống đấy!

Nghe vậy, tôi sặc. Ngụm nước vừa vào miệng đã vọt ra làm tôi muốn ói. Đó là lần đâu tiên tôi nghe nói về việc “uống nước thải tái chế”. Khi lớp thảo luận về đề tài này, cả lớp tranh cãi quyết liệt, không ai chấp nhận mình sẽ uống nước từ ống cống.

- “No way”! Không bao giờ! Một sinh viên nữ gào lên. –Tôi xin thề là có chết cũng không uống thứ nước kinh tởm đó. Nếu trái đất không còn nước, tôi thà chết khô!

Mọi người nhao nhao. Cánh nam sinh viên cũng la to:

- “Yuck!” Gớm quá!

Vị giáo sư phải mất một lúc để giải thích về những ích lợi của việc dùng nước thải tái chế, ông nói chẳng những tiết kiệm nước cho địa cầu chúng ta mà còn giúp làm sạch môi trường. Nhưng buổi thảo luận vẫn kết thúc thật tồi tệ, vì hầu hết lớp không đồng ý, ngoại trừ hai quân nhân Mỹ từ chiến trường Iraq về đi học lại. Từ đó mỗi khi uống nước, tôi thường tưởng tượng là có ngày mình sẽ bị uống…nước thải nên thấy ghê ghê. Và tôi luôn “canh cánh bên lòng” với ý muốn tìm hiểu xem bằng cách nào người ta có thể tái chế thứ nước kinh khiếp đó ra nước uống, nhưng chưa có dịp.

Đọc xong bài viết của Jason, tôi tìm lên “GatesNotes Blog” để đọc trực tiếp những gì Bill Gates viết.

Ngày 5 tháng 1, 2015, trên blog của ông, nhà tỷ phú đã hào hứng ghi cái tựa đề thật đậm, thật…sốc:

“Từ Phân Đến Uống Được: Cỗ máy thần kỳ này đã biến chất thải người thành nước uống!”

Bill Gates viết rất đầy đủ chi tiết về giàn máy đặc biệt mà quỹ “Gates Foundation” của ông tài trợ cho công ty Janicki Bioenergy ở miền Bắc thành phố Seattle, Washington, Hoa Kỳ, thiết kế để giúp các nước nghèo kém phát triển trên thế giới.

Theo nhà tỷ phú, nước uống tái chế rất an toàn và hợp vệ sinh. Trong quá trình tái chế, chiếc máy Omniprocessor chạy với nhiệt độ rất cao, 1000 độ C, cho nên nước đã được sát trùng và mùi hôi cũng biến mất.

“Trên thực tế, nó đáp ứng được với luật an toàn sức khỏe mà chính phủ Hoa Kỳ đề ra,” Bill Gates viết.
Tôi có xem clip YouTube trên GatesNotes Blog, https://www.youtube.com/watch?v=bVzppWSIFU0 ghi lại sự thử nghiệm vận hành của giàn máy Omniprocessor trong lần Bill Gates đến thăm xưởng. Thật là không thể tưởng tượng nổi sự làm việc độc đáo của cỗ máy này. Bắt đầu từ một bể chứa chất thải khổng lồ, những mảng phân ngồn ngộn tự động cuộn liên tục từ trong bể chạy lên máng dây chuyền, đưa vào một ống dẫn to, chạy xuyên qua hệ thống đun sôi, lò đốt, bộ phận lọc, chỉ trong mấy phút thì đến cuối đường. Và tại điểm dừng, cái đám “đồ bỏ” đen ngòm ngòm kinh dị kia đã được “hô biến” thành những giọt nước trong văn vắt chảy xuống một chiếc ly cho nhà tỷ phú uống thử.


Sau khi uống ly nước “đặc chế” ấy, nét mặt Bill Gates sáng lên, ông tươi cười gật gù:

-Ồ! Quả thật đây chính là nước!

Bill Gates còn cho biết, Peter Janicki, người phát minh ra giàn máy Omniprocessor đã du lịch nhiều lần đến Africa và India để nghiên cứu, tìm hiểu tình hình trước khi thực hiện cỗ máy này. Và công ty dự tính cuối năm 2015 sẽ bắt đầu đặt “mở hàng” một cỗ máy Omniprocessor ở thủ đô Dakar, thành phố lớn nhất nước Senegal bên Bắc Phi.

Nhà tỷ phú còn có tham vọng cao hơn, muốn giúp người dân các nước nghèo biến chất thải người thành ra…vàng. Vì theo Gates, lợi ích của việc tái chế này vô cùng to lớn. Ngoài chuyện giúp giải quyết vấn đề vệ sinh an toàn, giảm ô nhiễm môi trường, tạo ra nước sạch để uống, và một số tro, cỗ máy thần kỳ Omniprocessor còn đem lại nguồn điện tuyệt vời, đủ cho cỗ máy tự vận hành, lại còn thừa để cung cấp điện cho thành phố nữa.

Cho nên ông quyết định sẽ tận dụng tối đa việc này để giúp người dân các nước nghèo phát triển kinh tế. Đó là biến chất thải của người thành các mặt hàng giá trị trên thị trường, như nước uống và điện. Bill Gates còn dí dỏm viết, “Nguồn lợi phân” này thể hiện câu thành ngữ của người xưa, “Rác của người này là vật quý của một người khác”!

Theo dự tính, mỗi cỗ máy Janicki Omniprocessor trong các đợt sản xuất sau sẽ đủ sức giải quyết chất thải của 100,000 người, mỗi ngày máy sẽ tái chế ra 86,000 lít nước sạch để uống, đồng thời cung cấp khoảng 250 kilowatt điện. Và mục tiêu sắp tới của ông và công ty Peter Janicki là cung cấp những cỗ máy Omniprocessor giá cả rất vừa phải để các nhà thầu, nhà kinh doanh ở các nước chậm phát triển có thể làm kinh tế, đầu tư kiếm lợi.

Giải thích tại sao ông tài trợ cho dự án có vẻ “lạ đời” này, Bill Gates cho biết, hiện giờ có một con số đáng kinh ngạc, khoảng hơn hai tỷ người trên thế giới, vẫn còn dùng nhà xí không dội nước, và số khác thì đi cầu ngoài đồng. Các chất thải đó làm ô nhiễm nguồn nước cho nhiều triệu người, mang lại hậu quả tệ hại là hàng năm có đến non một triệu trẻ em bị nhiễm bệnh. Nếu tìm được phương sách an toàn và thích hợp nhất giúp giải quyết vấn nạn ô nhiễm vì phân, thì chúng ta sẽ ngăn chặn được rất nhiều cái chết và còn giúp trẻ em phát triển khỏe mạnh. Theo Bill Gates.
Thú thật, trước đây chỉ mới nghĩ đến việc uống nước tái chế là tôi đã “ý ẹ” rồi. Lúc xem video, tôi cảm thấy nhờn nhợn trong cổ khi nhìn tỷ phú Bill Gates, dù trông thấy rõ ràng nước chảy ra từ…thùng phân trước mặt, mà ông vẫn bưng ly uống tỉnh queo, còn gật gù khen ngon.

Nhưng rồi tôi chợt xúc động khi nhận ra tấm lòng nhân hậu vì thương người, vì lợi ích chung cho nhân loại của nhà tỷ phú đã vượt trên tất cả. Bill Gates đã “anh dũng” uống thứ nước này để làm gương cho mọi người, không ngại dơ, cũng chẳng sợ rủi ro tấm thân lá ngọc cành vàng của mình gặp nguy cơ nhiễm độc mà lâm bệnh.

Nếu mọi quốc gia thuộc thế giới thứ ba đều có những nhà máy tái chế kiểu này, và tất cả mọi người trên trái đất đều hưởng ứng, chịu khó “uống nước thải” như Bill Gates để bảo vệ môi trường, thì có lẽ tất cả sinh linh, loài người, động vật, cây cỏ trên địa cầu sẽ tránh khỏi sự giận dữ đáp trả của trái đất và thiên nhiên, mà các khoa học gia tiên đoán sẽ xảy ra trong một ngày không xa, vì con người đã lạm dụng vắt đến cạn kiệt nguồn nước và tài nguyên thiên nhiên của trái đất.

Chuyện của Bill Gates làm tôi nhớ lại một người cũng rất…anh hùng mà tôi nể phục khi tôi gặp trước đây. Người đó cũng đã không ngại, không tính toán với bản thân, vì việc làm giúp cho an nguy của nhân loại mà phải tiếp xúc với chất thải và mùi hôi để thực hiện công việc bảo vệ môi trường.

Bảo vệ môi trường là chuyện trọng đại của quốc gia Hoa Kỳ. Mỹ là một trong những nước văn minh có hệ thống nhà máy lọc nước thải rất tốt, được xây dựng khắp nơi để làm sạch môi trường. Chính quyền luôn khuyến khích, tạo điều kiện giúp đỡ những hoạt động có liên quan đến nước nôi, môi trường.

Lần đó tôi làm một nghiên cứu về bảo vệ môi trường cho lớp. Tôi gọi City Hall, với tư cách là sinh viên, xin phép được đến tham quan nhà máy lọc nước thải (Sewage Treatment Plant) của thành phố để về làm “Project”. Người của City Hall đã vui vẻ gọi làm hẹn với giám đốc nhà máy và giới thiệu tôi đến đó.

Tôi đến cơ sở Sewage Treatment Plant thành phố và được ông giám đốc tiếp đón rất nhiệt tình. Ông đã không ngại tốn thời gian, đưa tôi đi tham quan khắp nơi, giảng giải rõ ràng tỉ mỉ mọi công đoạn từ A tới Z. Bắt đầu từ điểm đến cho tới điểm dừng của nước thải.

-Khi chị kéo dây toa lét ở nhà, chất thải sẽ theo đường ống chạy thẳng đến đây.

Câu nói đó của ông giám đốc và nguồn nước đục ngầu ngầu cuồn cuộn đổ vào nơi tiếp nhận khiến tôi nhớ đến tận bây giờ. Nhưng chuyện làm tôi nể phục ông giám đốc là một chuyện khác. Sau khi theo ông đi thăm khắp nơi và ghi chép đầy đủ các công đoạn lọc nước thải, ông mời tôi vào phòng làm việc của ông để xem hệ thống điều hành máy bơm bằng vi tính, đang giúp cho mấy chiếc máy bơm hạng nặng hoạt động 24/24, bơm vào trên một triệu gallon nước cống mỗi ngày.

Đi gần tới nơi, trong khi ông ấy nhanh nhẹn bước trên mảng cầu nối bằng xi măng bắt ngang qua một con mương thật sâu để vào căn phòng nhỏ, thì tôi khựng lại. Sém chút nữa tôi đã đưa tay bịt mũi. Một mùi hăng hắc, nồng nồng bốc lên từ dòng nước đùng đục đang được chiếc máy bơm đổ ầm ầm vào mương, chảy vội vã ngang qua cửa văn phòng để đến một bộ phận lọc khác.

- Nước này tuy còn hơi nặng mùi nhưng đã được lọc kỹ và diệt trùng. Ông giám đốc quay lại nói khi thấy tôi chần chừ không muốn bước, có lẽ ông đoán được tôi nghĩ gì. – Cho nên chẳng có hại gì đâu, chị đừng lo!
Tôi hơi bị…quê, đành bấm bụng nín thở theo ông vào phòng. Giàn máy vi tính trên bàn làm việc của ông giám đốc đang mở. Cả một hệ thống chằng chịt dây nhợ kết nối với mấy chiếc máy bơm bên ngoài. Cạnh bàn có chiếc tủ lạnh và khay đựng ly tách. Trên bàn là bữa trưa còn lại của ông giám đốc. Nhìn ra ngoài cửa, nghe tiếng nước thải chảy lào xào dưới mương, tôi bỗng cảm thấy ơn ớn, cồn cào trong bụng. Trong gia đình tôi, khi người khác đang ăn, không ai được nói đến chuyện đi…“ấy”, vì chỉ cần nghe nói thì không ai còn muốn ăn cơm. Thế mà người này vẫn ăn trưa tỉnh bơ ở đây trong khi lũ nước thải đang “nhởn nhơ” trước mặt. Vị giám đốc đã để lại một dấu ấn khá đậm trong tôi ngày hôm ấy.

Nhờ chuyến đi này mà cái “Project” của tôi đạt được điểm tối đa. Khi tôi thuyết trình, hình ảnh trong bộ sưu tập từ lúc dòng nước thải đục ngầu bắt đầu “đặt chân” vào cửa nhà máy, đến điểm cuối “dừng chân” chờ bốc hơi, trong vắt trong dãy đầm chứa thật lớn cạnh bờ sông có cây cối xanh tươi bao quanh dày đặc, chim chóc lượn bay, đã chiếm được cảm tình của giáo sư và cả lớp. Vị giáo sư còn khuyến khích lớp tôi tìm hiểu về đề tài tái chế nước thải để uống, nhưng ai nấy đều le lưỡi lắc đầu.

Điểm dừng của nước cống

Thật ra việc tái chế chất thải người thành nước uống như Bill Gates làm đã được Hoa kỳ và nhiều nước trên thế giới bắt đầu từ lâu, xa thì ở Namibia bên Africa, Australia, Singapore, gần là Hoa Kỳ như San Diego, Orange County California, Fairfax County Virginia, New Mexico…, tuy rằng có nhiều nơi gặp trở ngại khi bắt đầu vì người dân không ủng hộ. Biết đâu tôi đã từng bị uống thứ nước này rồi, khi du lịch đến các vùng ấy. Chỉ có điều, vì “chưa thấy chưa tin” nên lâu nay tôi cảm thấy sẽ rất là kinh khủng nếu tôi biết mình đang uống nước tái chế.

Nhờ câu chuyện tỷ phú Bill Gates “uống nước thải” để giúp người và cứu môi trường, cộng với việc ông giám đốc nhà máy ăn trưa cạnh đường đi của nước cống để cung cấp những đầm nước trong lành cho tôm cá chim muông, tôi đã có được bài học quý giá.

Nhớ lại ngày trước vị giáo sư lớp môi trường của tôi có nói, nước tái chế rất sạch, sạch hơn cả nước vòi trong sink. Ở Singapore và Namibia người ta đã dùng loại nước này từ đời thuở nào rồi. Chỉ vì người ta chưa quen nên có nhiều nơi phản đối. Việc chúng ta cần làm là đưa chuyên gia về nguồn nước và môi trường đi quảng bá rộng rãi, giáo dục công chúng về sự an toàn của nước tái chế, và ích lợi của việc bảo vệ môi trường cho trái đất, thì càng ngày sẽ càng có nhiều người ủng hộ.

Ngày ấy tôi và các bạn cùng lớp đã phản đối quyết liệt việc dùng nước thải tái chế, và cũng không thèm để ý đến lời giảng của giáo sư. Thế nhưng hiện nay nhiều thông tin của các khoa học gia cho thấy, nguồn nước của trái đất đã gần cạn kiệt. Chỉ riêng nước Mỹ cũng có rất nhiều nơi thiếu nước, tiểu bang Cali nơi tôi sống là một, đang đối mặt với hạn hán. Mấy năm rồi, chính quyền California liên tục báo động, nhiều biện pháp tiết kiệm nước đã được đưa ra. Nhưng cho đến nay, qua đợt mưa vừa rồi cũng vẫn chẳng khá chút nào. Đầu năm mới 2015, thống đốc Jerry Brown và tất cả các ban ngành của tiểu bang Cali lại bắt đầu rầm rộ một chiến dịch mới, kêu gọi người dân ủng hộ các kế hoạch tiết kiệm nước mà chính quyền đề ra. Một cuộc thi vẽ áp phích để quảng bá, khuyến khích tiết kiệm nước được mở ra cho học sinh Tiểu Học tham gia, và nhiều chương trình chỉ dẫn cách tiết kiệm nước hiệu quả. Tưới cây vào buổi sáng, tối; không để nước chảy vô cớ; đừng xả nước khi làm tan đá thức ăn; chớ tắm lâu; và tận dụng nước rửa rau trái để tưới cây, v.v…được phổ biến dẫy đầy trên TV, báo giấy, website chính phủ, báo online, FaceBook, và Twitter.

Đặc biệt gần đây nhất, những thông tin về hạn hán và thiếu nước trầm trọng của Cali đã làm xôn xao dư luận. Hôm Mười Hai tháng Ba 2015, một khoa học gia của NASA, ông Jay Famiglietti, đã cảnh báo trên tờ LA Times là số nước dự trử trong các bể chứa của California chỉ còn đủ dùng trong vòng một năm nữa. Và theo ông, các biện pháp bắt buộc hạn chế nước phải được tiến hành ngay lập tức.Thực ra gia đình tôi đã đáp ứng lời kêu gọi tiết kiệm nước của chính quyền địa phương từ lâu rồi. Trong sinh hoạt hàng ngày, tôi thường khuyên con cháu phải tiết kiệm nước tối đa và luôn giám sát chặt chẽ không cho ai xài nước hoang phí. Nhưng tôi biết như thế vẫn chưa thấm vào đâu trước tình hình nguy ngập như hiện tại. Bây giờ tôi cảm thấy rất “bái phục” tỷ phú Bill Gates và ông giám đốc nhà máy nước thải Sewage Treatment Plant, cộng với việc cần phải chung tay cùng mọi người đối phó với nạn hạn hán và bảo vệ môi trường cho trái đất, tôi quyết định sẽ bắt chước hai người họ, chuẩn bị tư thế để làm một chuyện…vĩ đại. Đó là, khi nào thành phố tôi ở có kế hoạch thành lập nhà máy tái chế chất thải làm nước uống, tôi nhất định sẽ bỏ phiếu đồng ý.

Tài liệu tham khảo:
*Gatesnotes blog: From Poop to Potable: <
http://www.gatesnotes.com/Development/Omniprocessor-From-Poop-to-Potable>

*New York Daily News: <
http://www.nydailynews.com/news/national/bill-gates-drinks-glass-water-made-feces-video-article-1.2067835>

*California Drough: <
http://ca.gov/drought/> *The Earth: Drinking toilet water:
<
http://www.earthmagazine.org/article/drinking-toilet-water-science-and-psychology-wastewater-recycling>

*STATE OF THE PLANET: From Wastewater to Drinking Water:
<
http://blogs.ei.columbia.edu/2011/04/04/from-wastewater-to-drinking-water/>

*California has about one year of water left: <
http://www.latimes.com/opinion/op-ed/la-oe-famiglietti-drought-california-20150313-story.html
(Sưu tầm qua Internet)

Monday, April 20, 2015

Biệt thự cổ 100 năm tuyệt đẹp giữa Sài Gòn được rao bán 35 triệu USD

Qua email của anh Cựu La San Patrick Vũ Hùng, tôi cũng rất mong muốn giới thiệu bán được biệt thự này để được hưởng hoa hồng 1%. Nguyễn Đình Minh
Dear Anh Minh,
Xin gui den Anh Minh
      Patrick Vũ Hùng
     1-714-548-8204 (Cell)
     1-714-982-8285 (International)
84 (0) 94-982-8285 (VN)
Biệt thự cổ, địa chỉ 110-112 Võ Văn Tần, Phường 6, Quận 3,  tiếp giáp 3 mặt tiền : Võ Văn Tần - Bà Huyện Thanh Quan - Nguyễn Thị Diệu, phường 6 - quận 3 - TP.HCM. Diện tích khuôn viên : 44.3m x 66.5m. Diện tích sử dụng : 2,819.50 m2 (30,354 square feet). Chủ quyền tư nhân, lâu dài, vĩnh viễn. Hoa hồng 1% trên giá bán thục thụ cho môi giới thành công!.


Biệt thự cổ 100 năm tuyệt đẹp giữa Sài Gòn được rao bán 35 triệu USD
 Ngôi biệt thự hơn 100 tuổi với kiến trúc Pháp nằm giữa trung tâm TP. Hồ Chí Minh khiến bất cứ ai đi qua cũng phải ngước nhìn. Mới đây, ngôi biệt thự này được rao bán với giá 35 triệu USD (khoảng 753 tỷ đồng).
Bất cứ người nào đi qua các tuyến đường Võ Văn Tần ( Trần Quý Cáp cũ ), Bà Huyện Thanh Quan hay Nguyễn Thị Diệu (phường 6, quận 3, TP. HCM) đều vô cùng ấn tượng khi ngắm nhìn kiến trúc cổ kính, độc đáo của ngôi biệt thự 3 mặt tiền kiểu Pháp. 

Khuôn viên ngôi nhà gồm một biệt thự chính 2 lầu, hướng mặt về phía đường Võ Văn Tần ( Trần Quý Cáp cũ ). Sau lưng là hai biệt thự nhỏ hơn mặt hướng về đường Nguyễn Thị Diệu.

Với tổng diện tích hơn 2.800m2 (44,3 x 66,5m), ngôi biệt thự từng được rao bán với giá 47 triệu USD (gần 1.000 tỷ đồng). Tuy nhiên, mới đây, giá căn nhà đã giảm xuống còn 35 triệu USD (khoảng 753 tỷ đồng). 

Thông tin này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người bởi các chuyên gia bất động sản cho biết, giá 35 triệu USD là hợp lý với ngôi biệt thự cổ kính và vị trí "đắc địa" của nó. 

Nhiều người nhận xét căn biệt thự hơn 100 tuổi này có giá trị lịch sử và giá trị thương mại bậc nhất Sài Thành hiện nay. Kiến trúc của ngôi biệt thự tuyệt đẹp với những nét đặc trưng của kiến trúc Pháp.


Được biết, chủ nhân của ngôi biệt thự là 2 cụ bà gần 80 tuổi: Đặng Kim Chi và Nguyễn Kim Sa Dang. Hiện, cả 2 cụ vẫn đang sinh sống trong ngôi biệt thự này. 

Để hoàn thành căn biệt thự này, hàng chục thợ tay nghề cao đã phải xây dựng trong khoảng thời gian gần một năm. 

Mặc dù được xây dựng từ thời Pháp thuộc và trải qua nhiều biến cố nhưng cho đến nay, hiện trạng của ngôi biệt thự vẫn còn nguyên vẹn, uy nghi và vững chắc. 
 
Tuy nhiên, do không được trùng tu trong suốt một thời gian dài nên ngôi biệt thự trông khá cũ. Nhiều thanh chắn lan can, cửa sổ đã hoen rỉ.
 

Các hoa văn trang trí còn khá mới và nguyên vẹn.

Kiến trúc kiểu Pháp khiến ngôi nhà nổi bật bên cạnh các tòa nhà hiện đại giữa trung tâm thành phố.




Từng chi tiết được thiết kế và xây dựng tỉ mỉ, cẩn thận.

Chủ nhân của ngôi nhà từng chia sẻ, họ khá lo lắng bởi sau khi bán, ngôi nhà có thể sẽ được sửa chữa, trùng tu và bị mất đi kiến trúc cổ điển vốn có của nó.

(Ảnh: Vivian)




Dreams - Phép lạ nhãn tiền

Dreams là chữ mà chủ nhà Hùng Bernard đã nói về buổi thăm viếng của các bạn Cựu La San gồm Phước Martin, Hợp (con cụ Vọng) và Minh René lúc 16 giờ ngày Thứ Năm 9-4-2015 tại nhà ở  Beaumont, Texas, USA. Nhưng trước đó Phước Martin đã tiên đoán một phép lạ nhãn tiền…
 Ngày hôm nay (April, 8, 2015) PM thấy được 3 phép lạ nhãn tiền:
- 1/.Chiều nay đi rước Minh René, trên đường về Minh cho biết là đã liên lạc được với Hùng Bec-cà-na... – 2/.Phép lạ kế tiếp là Đức giáo chủ Hùng Bec-cà-na cho phép được audience vào sáng ngày mai.... chắc tối nay tui làm một đêm không thức quá!
-3/. Phép lạ thứ 3 là Thắng Sào (Trịnh Trọng Tiên Sinh) đã ra khỏi cốc (Montreal) chúc sinh nhật anh Hai Đông!
- PM đang chờ phép lạ thứ tư, nếu có tui xin Đức Giáo chủ Bec-Cà Na phong thánh cho anh Hai Đông luôn, vì kêu danh thánh sinh nhựt anh mà mọi người đều trả lời. Đó là nếu anh Phan Sửu lên tiếng trong nay mai. Halleluia!
Vui thiệt là vui!!!

Hùng Bernard đã thổ lộ cảm xúc trên email với subject DREAMS:
Quý hiền huynh quý mến!!!!
Tôi như mơ mơ, chẳng biết mình đang ở đâu? Lúc thì tuởng mình đang ở Chuẩn viện với những kỷ niệm thân thuơng như một đoạn phim dĩ vãng đuợc từ từ chiếu lại....Lúc thì tuởng như đang ngồi nghe "Ngậm ngùi" ở Café Nga trên đuờng Pasteur (SGN) trong một chiều mưa ngày nào...Rồi lại nhớ đến những lần họp mặt vội vã ở Cypress, nơi quy tụ của những ai còn "hơi hám" Lasan...Ôi thôi, nhớ đủ thứ!!!
Chiều nay, Quý huynh làm cho bahnah sống quay cuồng không biết trong mơ hay hiện thực?
Gọi là mơ vì không thể nào tuởng tuợng lại có ngày
 gặp lại thân chủ chiếc xe "Puch" là phuơng tiện "giao liên" ngày nào để quay lại "chuyện ngày xưa" và để nói nên lời cám ơn chân thành...
Và cũng không thể nào nghĩ đến ngày  đuợc hội ngộ cùng toàn thể gia đình nguời đã đón bahnah vào buổi chiều mưa ngày 18/9/1969 tại trạm hành khách Air VN đuờng Phạm ngũ Lão khi lần đầu tiên đặt chân đến SGN, khởi đầu cho bộ phim "Taru" nhiều tập!!
   Tuởng là mơ nhưng tất cả đều thật...Chuyện dĩ vãng thì hư hư ảo ảo như mơ, nhưng những cái bắt tay thật chặt, thật chắc thì rất thật..
  Bahnah đang thao thao như đồng nhập, như đang sống trong mơ, như đang ở Nha trang, như đang ở Saigon, lúc ấy, tuởng như còn thanh niên, nhưng thực tế luôn là thực tế mà thực tế thì luôn phũ phàng! Và thực tế nhất là đang phải thở bằng máy!!!!
Ngày nào cũng đuợc gặp Quý hiền huynh để đuợc sống mãi trong mơ, chắc sẽ thao thao để quên đi bình oxy bên cạnh!!! Hahahha

Soi gương thì thấy mình già
Soi lòng thì thấy mình là thanh niên

Khép mi lại, rõ ràng mình hăm mấy
Mở mắt ra, lại thấy sáu muơi ngoài!!

Thao thức nhớ Quý hiền huynh, viết lảm nhảm vài hàng, hơn 4 giờ sáng rồi....
Giờ phải "khép mắt lại....để thấy mình còn trẻ...

Tình thân

Bahnah

P.S: Quý hiền huynh cho xem hình đi chứ!!! Mong quá!!!

Đáp lại chủ đề Dreams, Hợp đã viết:
Anh Hùng mến,
Tôi cũng thức dậy sớm, tuy không sớm như anh hoặc anh đã thức đến  4 giờ sáng thì  tôi không rõ ,tuy đã đọc đi đọc lại cái mail của anh nhiều lần .
Thật xúc động khi  được anh nhắc lại những chuyện cũ và cũng thật xấu hổ khi phải thú nhận là tôi không còn nhớ . Thôi, mình cứ đổ thừa cho thời gian, cho tuổi già đi.
Phải công nhận là ông cụ tôi nói đúng khi  nói với anh là : "Trông anh giống thằng Hợp nhà tôi quá ". Anh có cái hình nào thời còn đi học trên đồi không nhỉ. Nếu có anh gởi cho tôi để xem  mình giống nhau cỡ nào lúc còn đi học.
Hai tiếng đồng hồ nói không hết chuyện nên khi chia tay thật bịn rịn nhưng tôi nghĩ nếu có duyên thì mình sẽ còn dịp gặp nhau để lại   hàn huyên trò truyện. Rất khâm phục anh khi anh không hề than thở về tình trạng sức khỏe hiện tại của anh mà luôn được nghe tiếng cười vui của anh với những kỷ niệm  vui của một thời tuổi trẻ.
Nói miên man mãi cũng không hết lời.
Thôi, hẹn anh dịp khác . Chúc anh luôn vui và luôn nghĩ đến những kỷ niệm đẹp . " Hãy khép mắt lại để thấy mình còn trẻ " anh Hùng nhé .
Hợp (con cụ Vọng ngày xưa).
Và Minh René đã tiếp lời :
Các bạn thân mến,
Có lẽ chữ Dreams phải dành cho Minh René. Trước khi Mỹ du, Minh R. không thể hình dung được tình La San của chúng ta quá đỗi thân thương. Đúng là Minh đang mơ. Có người chỉ nghe tiếng, chưa hề gặp mặt, có người chưa hề nghe cũng chưa hề thấy, và cũng như mơ gặp lại các người bạn đã trên 40 năm. Dù rằng hồi đó mình sống chung chẵng có bao lâu... Mà sao bây giờ gặp lại các bạn ân cần và niềm nỡ quá. Cho mình sống lại trọn vẹn không khí của Đồi. Ít hôm nữa Minh R. sẽ về lại với thực tại, chắc chắn những hình ảnh này, tình cảm này sẽ theo mình mãi mãi (à jamais)... Thời gian quá ngắn để chúng ta nói với nhau, cho nên không biết nói gì trước nói gì sau... để rồi đến giờ phải chia tay cũng chưa kịp hỏi thăm về gia đình của các bạn...
Phải cám ơn thật nhiều. Các bạn ơi!
Hùng B. ơi, có nhiều điều muốn nói lắm nhưng thật đáng ghét cái kim đồng hồ cứ từ từ quay tới. Phải chi có nút pause.
Minh R. muốn cc mail này (có hình Hùng B.) đến các bạn Bắc Bosco (Louisana), Văn Daniel (SJ) Mang Thạnh, Luận, Châu, Đông tà ở Dallas, Nhưng xin dành quyền này cho Hùng B. Nếu vous OK thì forward dùm nhé.
Một lần nữa Cám ơn các bạn thật nhiều.
Sẽ gửi cho Hùng B. các hình, video clip...

MINH R.
 

Hùng Bernard đã trả lời:
Theo yêu cầu của Minh "Renez", Bahnah xin đuợc "HARAKIRI"...Hahahah..Tiếc là không có E-mail của Đông tà!!
Tất cả đều là mơ, nhưng trong mơ lại rất thật!!! mà sự thật thì luôn phũ phàng!!!
Tiếp nối giấc mơ của Minh René, bahnah uớc ao Túc và Sơn cũng nên "mơ thử" một lần xem!!
Nếu thật chờ nhau mà hóa đá,
Thì xin hãy thử một lần xem!
Chỉ sợ khi anh thành núi biếc,
Nghìn năm chẳng thấy dấu chân em!!!!
Dấu chân em thì anh chẳng cần thấy vì em luôn mang giày....Anh muốn "hug" em để nghe rõ tiếng thổn thức của con tim, để thấy rõ giọt nuớc mắt trên khóe mắt em, giọt nuớc mắt long lanh như những viên ngọc vô giá,hiếm hoi trong buổi hoàng hôn của cuộc đời!!!......
  Thôi thì cứ mơ đi cho đời bớt buồn tẻ, cứ mơ bên ta còn có bạn, cứ mơ như vẫn đang sống với bạn ở Nha trang ngáy nào để quên đi hiện tại buồn tẻ bên cái bình oxy dễ ghét này!!!
  À này! bahnah muốn nhắc Quý hiền huynh một chuyện tuởng là nhỏ nhưng rất là TO mà chúng ta luôn coi thuờng,

Thuợng đế ban cho chúng ta một tặng phẩm hoàn toàn free, free đến nỗi chúng ta coi thuờng khi mạnh khỏe nhưng lại vô cùng quan trọng cho banah lúc này đó là OXY!!!!
Trong một lần lăn qua lăn lại lúc đang ngủ, bahnah thấy mình "bay" lâng lâng cao lắm chắc gần chạm chân thánh Phêrô, nhưng hình như ngài thấy đền tội chưa đủ nên ngài đạp một phát cho tỉnh dậy, lúc đó mới phát hiện dây bình oxy bị tuột!!!! Deo Gratias!!  
   Trong giây phút thập tử nhất sinh này, mà lại sử dụng đồng hồ có nút pause của Minh René thì tội nghiệp cho bahnah!!! Hahahah
    Phá quý huynh vài hàng!!! Mong mọi sự AN LÀNH cho nhau..Nhất là Tony, nhì là bahnah, thứ ba Mang Thạnh!!!!hahahah
   Tình thân

Ông Tây Văn Daniel đã hưởng ứng:
Các anh thân mến,
 Bốn anh làm sao tụ họp lại chung với nhau, hay vậy? Bắc Bosco không thay đổi. Hùng Bernard thay đổi nhiều. Tụi mình bây giờ già, nhờ thuốc mà sống. Mong ngày nào gặp lại mấy vous.
Daniel Văn


Anh Hai Đông lên tiếng:
Anh em quý mến,
 Thật xúc động khi đọc email anh em gởi cho nhau.
   Vui một chút, vì tìm lại được những câu nói tếu táo thường xuyên của anh em mình ngày nào ... Nhưng không khỏi ngậm ngùi khi đọc những dòng tự sự của anh chàng, một bước không rời "cô bồ nhí Oxy": Bahnah. Và tuy cùng sống ở VN,  nhưng nay qua dòng thư của Hợp Phan:" Rất khâm phục anh khi anh không hề than thở về tình trạng sức khỏe hiện nay của anh.."2 Đông (đọc là 2 đồng cũng được, rẻ bèo không ai mua!) mới biết sức khỏe của Minh René không được khả quan...
Còn Túc Antoine ,  mới trải qua một cuộc phẩu thuật, mà "2 đồng" cũng chỉ được biết, khi Túc alô happy birthday 2 Đông thôi ! Sau cùng, không ngậm ngùi sao được, khi ông Tây Daniel kết luận " tụi mình bây giờ già, nhờ thuốc mà sống " : một sự thật...rất thật, dù phủ phàng !
Vì vậy thời gian còn lại, phải dành cho ước mơ , trong đó có ước mơ hội ngộ, cho dù :
         "Nếu thật chờ nhau mà hóa đá
          thì xin hãy thử một lần xem !
 Bắt chước thi sĩ Hùng Bernard , 2Đ  cũng ngậm ngùi "mần"
mấy câu thơ con cóc, với mong muốn anh em mình tìm gặp
nhau khi có cơ hội...
          
Tóc điểm sương,
đời về chiều.
Chân bước chầm chậm,
đi về cô liêu.
Bạn ơi, mau lên đi
đừng chần chờ... 
Tìm nhau,
cho nhau tình thân ái.
Một cái vỗ vai,
một cái xiết tay,
dù không đủ chặt,
vì sức đời đã vơi...
Nhưng có hề chi,
vì thời gian gặp gỡ
đã ươm mầm biệt ly...

...Thơ buồn , nếu anh em mắc đền, thì 2đồng sẽ mần thơ
tếu táo gởi anh em đọc cho vui , nhất là nhà thơ Bahnah !

Thân mến,
Nguyễn...Đồng  Hoang.

Và để kết thúc chủ đề Dreams, Phước Martin đã viết:
Quí anh thân mến,
Ngày Chúa Nhật ngoài tham dự thánh lễ, PM rất bận rộn với các em trẻ và đó là nguồn vui La San. Cái nghiệp lỡ mang kiếp "mất dạy" nén phải chơi Hứng đạn để có thể gần giới trẻ.
lỡ trước đây lọt vào Đại Học Thu Nhân nén nay phải đi trồng người cho một thế hệ tương lai.
Về nhà đọc thư anh em minh, làm tui "bức xúc-xích" muốn xin phép "bề ngang" để mua vé máy bay về tham anh 2Đông, Hữu, Hùng Lê, thăm Túc đang nằm bệnh, và những bạn bè cũ năm xưa.
Bên này lâu lâu chạy qua thăm người đẹp BB, tuy nhan sắc không còn như thuở múa lèo, nhưng vẫn còn nụ cười dễ thương. Lần này, có phép lạ gặp lại Hùng Bec cà Na tuy có nhiều thay đổi nhưng tình anh em hiểu nhau nhiều hơn, biết anh em minh có những nỗi niềm riêng khó trao cho nhau hết... Vì đôi khi anh em chia vui qua câu cười tiếng nói oang oang nhưng qua giọng nói có đượm vài giọt lệ nong nóng. Chỉ có anh em mình mắt nhìn mắt mới hiểu nhau!
Anh em không thích than thở cái khổ của mình làm cho anh em khác buồn theo. Trước đây Hùng BecNa tránh cho anh em mình gặp anh vì anh không muốn người khác thấy cái thực tế của cuộc đời mình. Anh tếu qua giong nói - tui giống con chó chỉ quanh quẩn cua 25 feet (8 mét) sợi xích OXY. 
Nay anh đã chấp nhận cho moi ngươi được diện kiến từ sau giờ trưa trở về chiều. Vài anh ở vùng TX hứa sẽ đột xuất đến thăm anh. Ít nhất tình bạn sẽ làm anh vui hơn và làm cho phổi anh phồng to hơn mỗi khi chúng ta gợi nhớ chuyện năm xưa.
Mến chúc anh Hùng luôn giữ nhịp thở chậm nhưng đều!
anh Túc nhớ mau lanh bệnh nhen!
Mang Thạnh cũng vậy ráng bảo trong
Tui nhớ anh Hợp nói: "Tuổi già càng gia đình, sức khỏe".
PM xin thêm tình bạn - đặc biệt Tình La San. 
Chúng ta có thể cầu nguyện cho nhau, thăm hỏi nhau, viết email hay Skype hay phone...
Vive Jesus dans nos coeurs! a Jamais.
 PM

Sau cùng Phước M. tặng thêm “Một Kỷ niệm của Hùng Bernard và Mang Thạnh”:
PM đã tìm được cái hình của Cô Dung, Mang Thạnh và Pierre Huỳnh văn Hiến trong một vở kịch diễn tại Bá Ninh 1967.
Và hình của chúng ta mới chụp sau gần 1/2 thế kỷ: “Vật đổi sao dời.”
PM
Cô Dung ngày nay - hết là Hùng Sulfate mà là người yêu OXY.
Tin mới nhứt mà Minh R. nhận được về Hùng Bernard qua email hắn viết như sau:
Minh ui !!!!!!
  Vừa xuất viện, về nhà mới đọc đuợc tin nhắn. Mọi sự đã muộn màng cả rồi! (Hôm nhập viện không mang theo phone)
    Dù sao cũng an ủi đuợc nắm tay nhau một lần, một lần rồi thôi! Một lần cũng đã là uớc vọng "bất khả thi". Deo Gratias!!!
        Còn đang "phê" thuốc...Chẳng biết viết gì lúc này, đành chờ magic jack vậy!!!
Bernard



Hình ảnh đoàn 77 và đoàn 90

 Xin gởi hình hai đoàn 77 trong đó có mình (Savio Võ Thái Công), đoàn 90 trong đó có SH Clement Nguyễn Tấn Lợi, hiện là cha sở nhà thờ chính tòa Cần Thơ. Thân ái.
Ignace Võ Thái Công (Cựu SH Saviô Công)

 Đoàn 77
Đoàn 90

Đệ Tử Viện - Thủ Đức, 1960-1964

Đệ Tử Viện - Thủ Đức, 1960-1964

Qua bài viết “Chuyến xe ân tình” của Frère Minh Alphonse hay còn gọi là Minh Lucky gởi trên email groups, anh em Lasan hải ngoại nhanh chóng biết tin vào ngày 02 tháng 03 năm 2008. Trên đường đi Tây Nguyên, chiếc xe do Frère Lộc cầm lái, trên xe có các Frère: Thành, Tuyên, Nhựt và Frère Hàm đã gặp tai nạn. Các Frère đã được chuyển về Bệnh viện 115 Sài Gòn để điều trị. Và anh em Lasan đã mau chóng đến thăm và chăm sóc cho các Frère gặp nạn. Vì được tin trễ nên khi đến bệnh viện anh JB Nguyễn Tấn Nhơn đã không gặp được Frère Hàm. Anh Nhơn đã quay về Mai Thôn thăm Frère Hàm và gặp được Frère Jean Ba ở đó. Về đến nhà anh Nhơn đã kịp thời chia sẻ với anh em hải ngoại về tình trạng sức khỏe của Frère Hàm và niềm vui của những anh em đã một thời chung sống và học tập với nhau, nay lại được gặp lại nhau.
Những dòng chia sẻ của anh em đã làm sống dậy nơi tôi những ký ức của một thời xa xưa nào đó. Gần 50 năm về trước làm gì đã có những phương tiện lưu trữ dữ liệu hiện đại để bây giờ chúng ta chỉ cần gõ bàn phím là có thể tìm lại quá khứ. Do vậy Phước Martin, tự là Phước móm xin được làm người kể lại chuyện xưa… ký ức nhạt nhòa, sẽ có nhiều điều thiếu sót, xin anh em bổ sung cho câu chuyện ngày xưa của chúng ta.

 Theo thông lệ hàng năm các trường Lasan thường tuyển chọn một số học sinh hoc giỏi và ngoan, vừa tốt nghiệp bằng Tiểu học để gửi vào Đệ Tử Viện.
Vào ngày 18 tháng 6 năm 1960, frère Aimé Minh – Nguyễn Văn Đức đưa một nhóm học trò trường Lasan Đức Minh vào Đệ Tử Viện (Mossard) Thủ Đức. Trong số đó có tôi, Martin Phạm Ngọc Phước và Paul Nguyễn Đức Việt, Francois Phạm Công Việt, Francois Phan Quang Hiển, Joseph Nguyễn Thế Tài (mất liên lạc), Alphonse Trương Văn Minh, Joseph Nguyễn Bá Phước, Nguyễn Kim Hải (em Nguyễn Kim Khánh và Nguyễn Kim Ngân), Vũ Đình Nhã, Jopeh Lê Văn Hùng và còn nhiều người nữa nhưng họ được cho về hay tự xin về sau một thời gian rất ngắn ở Đệ Tử Viện - Thủ Đức.
Trường Lasan Taberd cũng có vài người như Nguyễn Như Sơn – “Sơn Tiều” (em Hải Cồ), George Văn, em của Daniel Văn, Antoine Nguyễn Tấn Lộc “Chúa Đảng Mặt Thẹo AlCapone”, Đỡm ….nhóm này phần đông giỏi hơn nhóm Lasan ĐM về môn Pháp văn.
Trường Lasan Nghĩa Thục – Thánh Giuse, Nha Trang có: Đoàn Gia Hàm – “Hàm Gà”, Nguyễn văn Tư – “Tư Búa”, Nguyễn văn Thủy (vẽ cartoon và viết truyện kiếm hiệp rất hay) Phong, em frère Tú Réginald – sau này hai anh về lại với gia đình, trước khi chúng tôi ra Petit Noviciat – và khi chúng tôi học ở Kinh Viện Đà Lạt thì có gặp lại Thủy và Phong, lúc đó là sinh viên Sĩ Quan Võ Bị Đà Lạt.
Trường Lasan Nghĩa Thục Cù Lao Xóm Bóng có anh Jean Nguyễn văn Ba và em là anh Nguyễn văn Tư cùng anh Phan văn Hợp, con của cụ Vọng ở Đồi Lasan.
Đặc biệt trong lớp này có một người tính tình trầm lặng, siêng năng, đó là anh Nguyễn Văn Tân. Anh được một soeur Dòng Mến Thánh Giá Cái Mơn đưa vào Đệ Tử Viện sau chúng tôi mấy ngày. Tôi còn nhớ lúc đó anh mang cặp kính cận loại Gandhi, và rất ít nói. Anh học rất giỏi và vượt xa chúng tôi, anh đã nhảy lên lớp trên và sau đó một năm anh được đưa ra Chuẩn Viện Lasan – Nha Trang cùng với các anh Tốt, Sĩ Isidore, và Anh Roland…

Vào năm 1960, Đệ Tử Viện Mossard Thủ Đức chỉ có 2 lầu mà thôi. Chiều dài của nhà cũng như hình trên. Đầu nhà chúng tôi có nhà nguyện, sau đó là lớp 7ème Spéciale cùng nhà ăn. Tầng trên là nhà ngủ của các Đệ Tử và phần ở cuối là phòng của các Frères giáo sư và các Frères làm việc cho Bề Trên Cyprien Gẫm. Vào thời này Đệ Tử Viện ăn cơm do Trường nội trú Mossard nấu. Bề Trên Bernard Calyste làm Hiệu Trưởng và Frère Jules Ký (Hòa) làm phó hiệu trưởng. Bề Trên Sébastien Huyến làm Bề Trên Đệ Tử Viện kiêm Quản Lý (Procureur) cho trường Lasan Mossard.

Lớp 7ème spéciale:
Khi đến ĐTV, các học sinh vừa tốt nghiệp bằng tiểu học được cho vào lớp 7ème spéciale. Chúng tôi được học nhiều về Pháp văn cùng lúc với những môn khác.
Năm đó, lớp chúng tôi được frère Nivard dạy Pháp văn, Frère Fédérick Hoàng dạy Mathématique, Frère Fernand Lamdeck dạy Sciences Naturelles, Histoire và Géographie, Frère Ninh Nguyên (Một Frère Kinh Viện ra dạy sớm) dạy chúng tôi Anh Văn….
Một kỷ niệm khó quên của năm học này là Bề Trên Sébastien tập văn nghệ cho lớp chúng tôi vào dịp lễ Bổn Mạng Đệ Tử Viện – Lễ Đức Mẹ Dâng Chúa Giêsu vào Đền Thánh 2-2. Bề Trên tập cho Hàm Vincent hát đơn ca bài gì tôi quên tên nhưng chỉ còn nhớ “…. Ôi quạnh hiu, ôi quạnh hiu ….”  Frère Hàm lúc đó dể thương và hát rất hay. Những người không có khiếu âm nhạc thì Bề trên cho làm diển viên hoạt cảnh về một đoàn thủy thủ bị đắm thuyền lạc vào một đảo hoang và bị một nhóm thổ dân Phi Châu bắt và đem đi ăn thịt…. nhưng sau đó họ trốn thoát được. Trong hoạt cảnh này tôi được chọn làm một thổ dân da đen. Khi diễn hoạt cảnh này chúng tôi bắt buộc phải lấy lọ nồi trét từ mặt cho tới chân, trừ phần chúng tôi mặt quần xà lỏn mà thôi!… Khi màn vừa kéo xuống, chúng tôi phải chạy nhanh ra nhà tắm để kỳ cọ cho sạch lớp lọ nồi cho kịp mặc đồng phục để hợp ca trước khi bế mạc chương trình.
Cũng trong năm này tôi được sống cùng đội với những anh sau đây:
Nguyễn văn Tường “Tường hí” (lớp 5ème) – đội trưởng Nguyễn văn Lộc – (6ème) đội phó Trần Ngọc Minh, Huỳnh Công Tác, Trần văn Hòa (6ème préparatoire). Nguyễn Thế Tài, Lê Văn Hùng.

Nguyễn văn Tường “Tường hí” (lớp 5ème) – đội trưởng Nguyễn văn Lộc – (6ème) đội phó Trần Ngọc Minh, Huỳnh Công Tác, Trần văn Hòa (6ème préparatoire). Nguyễn Thế Tài, Lê Văn Hùng và Phước Martin (7ème spéciale).
Một kỷ niệm ma cũ bắt nạt ma mới mà tôi còn nhớ là dù nhỏ tuổi nhưng Phước Martin lớn con hơn anh Lộc đội phó, nhưng vẫn bị anh này ăn hiếp thường xuyên (harrassment). Anh Lộc thường tự do mở tủ của tôi lấy áo chemise sạch và mặc cho tới khi nào dơ thì bỏ trả lại. Vì là lính mới tôi đâu dám méc ai và cứ âm thầm giặt áo cho anh ta mặc.
Trong năm này phần lớn chúng tôi thích chơi đá banh và thích nhất là được tắm piscine.
Mỗi tháng các đệ tử được phép về thăm gia đình một lần vào cuối tuần, tuy vậy chúng tôi thường không về nhà vì ở lại thì được đi cắm trại hoặc đi du ngoạn - vui và thích hơn. Một trong những nơi chúng tôi thường đến là: Đi bộ qua Mai Thôn theo ngã Bình Triệu, đi đò qua Bình Quới sau đó đến khuôn viên Mai Thôn. Thuở đó, Mai Thôn chưa có nhà cửa gì nhiều, là nơi nuôi heo để ăn cơm thừa của các trường nội trú ? Lúc đó tại đây có rất nhiều rác cũng như nhiều con rạch nhỏ với nhiều nước sình, nhờ vậy chúng tôi có những cuộc thủy chiến ngoạn mục. Sau đó chúng tôi được ra mé sông để bơi lội trong vùng nước sạch hơn. Tới giờ ăn trưa chúng tôi được đứng trong một nhà lợp lá, sàn lót bằng những tấm vĩ sắt có thể thấy những con cá lòng tong lúc nước lớn hay cá kèo khi nước ròng (Sau này, cũng nơi này căn nhà bị sụp đã nhận chìm mấy Frères già).
Lúc đó hồn tôi cảm nghiệm được cái đẹp của sông nước thanh bình, và cái bụng đói vì phải đi bộ nhiều cây số, chơi đánh giặc giã trong nhiều tiếng đồng hồ. Phần ăn chúng tôi thường có là 1 khúc bánh mì, 1 trứng luộc, một trái chuối và một trái cam, vài viên kẹo Nougart. Thế mà chúng tôi thấy hạnh phúc vô vàn. Lâu lâu chúng tôi được các Frères cho ăn gà chiên hay rôti thì mừng hết biết. Khi chiều về chúng tôi lại lội bộ theo đường về lại Đệ Tử Viện… Những lần khác chúng tôi đi Suối Tiên, Suối Lồ-Ô hay xa hơn là đi Vũng Tàu, nơi nhà dòng có nhà mát nằm ngay dưới Hải Đăng ở Bãi Sau.
Tuyến đường đi bộ từ Mossard Thủ Đức qua Bến đò Bình Quới rồi đến Mai Thôn • 1960-1963
Bề Trên Nicet Joseph, Tổng Quyền thăm Việt Nam
Nếu tôi không lầm là cuối niên khóa 1962, vào gần dịp Hè – Bề Trên Nicet Joseph từ Roma qua thăm Việt Nam. Đây là một biến cố rất lớn mà tôi còn ghi nhớ. Vì tôi thấy Bề Trên Nicet Joseph lúc đó được tiếp đón rất là long trọng. Chúng tôi được làm hàng rào đón chào ngài từ trên phi cơ xuống, các trường Lasan diển hành và có biểu diển thể thao…. Nhưng điều tôi không thể nào quên là các Đệ Tử chúng tôi được đi Đà Lạt rồi xuống Nha Trang để cả nhà dòng Lasan VN trình diện với Bề Trên Tổng Quyền - tất cả các Đệ Tử Viện, Chuẩn Viện, Tập Viện, Kinh Viện, và các Frères trong dòng Lasan
Tôi xuất thân ở miền Nam, khi còn rất nhỏ chỉ biết sông rạch, đồng bằng, cái núi cao nhất mà tôi biết là núi Châu Thới (Biên Hòa); nơi tôi có dịp đi du ngoạn lúc cuối tuần khi còn ở Đệ Tử Viện Thủ Đức. Núi này không cao lắm có lẻ cở như Đồi Lasan Nha Trang – nhưng người miền Nam lại gọi là Núi Châu Thới.
Hành trình mùa hè năm ấy rất là vĩ đại vì chúng tôi được các Bề Trên mướn 2 xe đò và một xe Renault (mini van) để chở thức ăn và thức uống. Suốt chuyến đi chúng tôi được ngừng lại xem nhiều thắng cảnh rất đẹp như Đá Chồng ở Định Quán, Thác Pongour – Lâm Đồng, Thác Gougah, Thác Prenn trên đường lên Đà Lạt.

Đá Chồng – Định Quán



              Thác Pongour – Lâm Đồng


Thác Pongour hay còn gọi là thác Bảy tầng là một ngọn thác tại huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng, nằm cách Đà Lạt 50 km về hướng Nam. Thác đổ từ độ cao gần 40 mét, trải rộng hơn 100 mét, qua hệ thống đá bậc thang bảy tầng. Bao quanh là khu rừng nguyên sinh
có diện tích khoảng 2,5 ha với thảm thực vật đa dạng, phong phú.
Truyền thuyết
Truyền thuyết kể rằng: Ngày xưa, vùng đất Phú Hội - Tân Hội - Tân Thành bây giờ do một nữ tù trưởng K’Ho xin đẹp tên là Kanai cai quản. Nàng có tài chinh phục thú dữ phục vụ lợi ích con người, trong đó có bốn con tê giác to lớn khác thường, luôn tuân lệnh Kanai dời non ngăn suối, khai phá nương rẫy trồng bắp, gieo lúa và sẵn sàng xung trận chiến đấu chống kẻ thù, bảo vệ buôn làng. Nhờ đó, cuộc sống cộng đồng ngày càng sung túc, thanh bình. Mùa xuân năm ấy, đúng ngày rằm tháng giêng, nàng nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng. Bốn con tê giác quanh quẩn đêm ngày không rời thân chủ nửa bước, chẳng buồn ăn uống cho đến chết... Bỗng một sáng bình minh vừa hé, mọi người hết sức ngạc nhiên khi thấy nơi nàng yên nghỉ sừng sững ngọn thác đẹp tuyệt trần. Thì ra, suối tóc Kanai đã hoá thành làn nước trong xanh, mát rượi, tung bọt trắng xoá, còn những phiến đá bàn xanh rêu xếp từ cao xuống thấp, làm nền cho thác đổ, chính là các cặp sừng của đàn tê giác hoá thạch - biểu tượng của sức mạnh đoàn kết, gắn bó vĩnh cửu giữa con người với thiên nhiên bao la.
Pongour là tên do người Pháp phiên âm từ tiếng bản địa K’Ho: Pon-gou có nghĩa là ông chủ vùng đất sét trắng. Theo một số tài liệu địa chất của người Pháp, vùng đất này có nhiều kaolin.


Thác Gougah – Lâm Đồng
Thác Ổ gà) Nằm cách Đà Lạt 30 km và cách đường quốc lộ 20 chừng 300m (từ Đà Lạt về Sàigòn, qua khỏi thị trấn Liên Nghĩa 8km gặp một ngã ba rẽ phía tay trái).Tên thác Gougah là do người dân bản địa đặt còn tên Ổ Gà là do người Kinh đặt. Theo các truyện cổ Nam Tây Nguyên thì xưa kia Gougah vốn là một vực sâu kho báu của hoàng hậu Naf Biút (nước Chiêm Thành-Chăm). Naf Biút vốn người Việt, lấy vua Chăm, nàng được vua rất sủng ái, để chữa bệnh cho nàng có quần thần tâu phải xây một cung điện ngoài vương quốc Chăm Pa để hoàng hậu dưỡng bệnh và vua Chăm đã chấp thuận. Về sau hoàng hậu mất, nhà vua cho chôn cất ở nơi hoang dã ấy và cho chôn theo một kho tàng vàng, ngọc để hoàng hậu dùng. Còn theo một truyện dã sử khác của người Chăm thì hoàng hậu Naf Biút chính là Huyền Trân Công Chúa.

Thác Prenn
Thác Prenn nằm ở chân đèo Prenn là một thác nước đẹp gần thị xã Đalạt. Thác mang một vẻ êm dịu, duyên dáng như một màn nước đổ nhè nhẹ từ độ cao 10 m xuống một hồ nước nhỏ, xung quanh đầy hoa lá và một đồi thông vi vu.
Khi đoàn xe chậm chậm lên đèo Prenn, mặc dầu lúc ấy đang trưa nắng gay gắt, nhưng tôi được hít thở một bầu khí mát lạnh từ đâu đó tỏa ra làm chúng tôi tỉnh táo ngay. Đường bắt đầu quanh co và dốc lài cao, nên xe chạy chậm hơn, nhờ vậy chúng tôi có thể chiêm ngắm những cảnh đẹp hùng vỹ của núi đồi trùng trùng điệp điệp, những thung lũng ngút ngàn, mà lần đầu tôi được thấy. Vì đoàn Đệ tử quá đông nên Bề trên Sébastien cùng thầy phó Dominique Song đã lỉên lạc với Hội Quán Thanh Niên Đàlạt để được tạm trú vài đêm hầu có thể đi thưởng lãm thị xã Đàlạt. Đalạt đẹp và mát mẻ, nơi đây Dòng Lasan có 2 cơ sở giáo dục khá nổi tiếng như Trường nội trú Adran, và Kỹ Thuật. Về cơ sở huấn luyện dòng Lasan có Kinh Viện nơi các sư huynh trẻ có phương tiện học Đại Học Đàlạt. Kinh viện Lasan tọa lạc tại 6 Trần Hưng Đạo, nằm ngay ngõ rẻ trái trước khi vào Thị Xã. Nơi đây có hai căn nhà đá rất gọn gàng và nên thơ. Căn nhà phía trước có treo bảng hiệu Biệt thự Lasan bằng chữ Hán, còn căn nhà nấp phía sau có tên là Bonheur Vert – mà tôi nghe có người gọi vui là Lầu Xanh. Chúng tôi đã được ghé thăm chớp nhoáng nơi này và sau đó theo đường mòn đi đến xem trường Lasan Adran thay vì đi bằng xe. Nhờ đi len lỏi giữa rừng thông, nên chúng tôi mới cảm nghiệm được cảnh đẹp núi đồi Đàlạt. Cũng trên đường mòn từ Kinh viện qua trường Adran, tôi được biết thêm cái thung lũng phía dưới chân đồi là Rừng Ái Ân.

Hình do Phước Martin chụp năm 1972:
Kinh Viện Đalạt.
Rừng Ái Ân  và Sương mù ban mai, Sương mù - Hồ Xuân Hương
Sau đó, đoàn xe di chuyển về Hội Quán Thanh Niên của Thị xã Đalạt. Ngày nay tôi không còn nhớ Hội quán này nằm ở đâu. Tôi chỉ nhớ nơi đây cũng tọa lạc trên một ngọn đồi, có các phòng ngủ rất lớn và các giường đều là loại hai tầng. Chúng tôi chỉ ăn uống và ngủ tại đây, những giờ khác chúng tôi được đưa xem nhiều thắng cảnh quanh vùng.
Trong những ngày ở Đà Lạt, chúng tôi được ưu đãi đặc biệt. Chúng tôi được đưa đi thăm trường Võ Bị Quốc Gia. Tại đây chúng tôi được gặp hai Frères đang làm giáo sư và cả hai đều mang quân hàm Sĩ Quan của QLVNCH. Sư huynh Guillaume nếu tôi không lầm là ở cấp tá và Sư huynh Alexandre Lê Văn Ánh ở cấp Trung úy hay là Đại úy. Các Frères làm giáo sư dạy các môn học phổ thông, song song với các môn học quân sự, trình độ tương đương với giáo sư Đai Học.
Sau khi thăm Trường Võ Bị, cả đoàn được đưa đến Hồ Than Thở gần bên có Đôi Thông Hai Mộ để chúng tôi ăn trưa và chơi để sau đó đi thăm Suối Vàng.
Rồi một buổi sáng sương mù còn giăng đầy thành phố núi, đoàn xe chúng tôi bắt đầu lăng bánh xuống đèo Ngoạn Mục (Belle Vue). Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết sợ hố sâu như thế nào… vì sinh ra tại Saìgòn tôi chưa bao giờ biết cảnh núi non hùng vĩ như khi đi qua đèo Ngoạn Mục này.

Khoảng thời gian của những năm này, đường đèo con nhỏ và hẹp nên các xe chỉ được lưu thông một chiều. Ban sáng các xe từ Đalạt xuống Phan Rang, và sau trưa thì đường đèo sẽ chỉ có một chiều xe đi ngược lại. Thuở đó tôi còn nhớ sương mù rất dày và bay rất thấp và lạnh, đôi lúc có cảm tưởng như đang sống trong mây! Càng đến gần Đơn Dương với Đập Đa Nhim với những ống dẩn nước vào Tubine to khổng lồ để làm lực năng và tạo ra điện năng. Số lượng nước từ Đập Đa Nhim đều được đổ xuống Sông Pha.

Cuộc hành trình tuy chậm và rất lo sợ của chúng tôi tan dần khi xe càng xuống đồng bằng, và rồi vào thị xã Phan Rang, nơi đây chúng tôi được ăn trưa và nhận thêm vài người bạn Đệ Tử sống tại vùng này như hai anh Đồng Lòng, Sơn Phan Rang.
Sau đó đoàn xe tiếp tục đi về hướng Nha Trang ngang qua Cam Ranh, Suối Dầu, (cổ) Thành, Thị Xã Nha Trang và cuối cùng chúng tôi leo dốc đồi Lasan để vào nơi mà chúng tôi luôn mong được đến đây sau này.
Đồi Lasan thật đẹp, ngăn nắp, hoa nở rực trời.
Đoàn xe chúng tôi lặng lẽ di chuyển xuống Lasan Cù Lao (Lasan Vĩnh Phước sau này) để tất cả chúng tôi chia ra chiếm cứ các lớp học của ngôi trường tiểu học này. Mỗi chúng tôi được một chiếc chiếu con, và có một nơi tạm trú suốt một tuần lễ tại đây. Thật là vui sướng vì chúng tôi được đi tắm biển Hòn Chồng, đi thăm Đèo Rù Rì, đi Lương Sơn và nhất là được đi thăm cũng như tắm biển Đại Lãnh. Từ trên cao nhìn biển Đại Lãnh, tôi nghĩ đây là một bức tranh tuyệt đẹp. Từ phía trên nhìn xuống nước biển một màu xanh biếc, trong veo gần như có thể thấy suốt được. Cảnh đèo thuở ấy còn hoang sơ, bải biển cát trắng ít người qua lại. Chúng tôi gần 120 người đổ bộ xuống đây tắm biển. Nước mát, trong xanh, rất thích hợp cho chúng tôi bơi lội nhưng cuộc vui bị tàn lụi dần vì chúng tôi bị một tiểu đoàn sứa trắng và sứa lửa tấn công… thoạt đầu không biết thì nói ca thán! Quái sao cái gì ngứa quá! Sau đó có người la lên và chạy lên bờ với những lằn roi quất vào da rướm máu. Bề Trên Sébastien thổi còi cho mọi người lên bờ. Có một người đi ghe đánh cá ghé qua và chỉ dẩn cho chúng tôi cách chữa sứa, bằng cách lấy lá rau muống biển mọc dọc bờ biển, vò hoặc bỏ vào miệng nhai rồi đáp hay chà vào vết thương thì cảm thấy không còn ngứa và sau đó vết thương cũng lành nhanh.

Trong thời gian chúng tôi ở Nha Trang để yết kiến hay trình diện tỉnh dòng Saigon vời Bề Trên Tổng Quyền Nicet Joseph, chúng tôi may mắn được tham dự nghi thức mặc áo dòng của đoàn 80. Sau thánh lễ Mặc Áo Dòng, tất cả mọi người hiện diện ra đứng trên các cấp thang nhìn xuống Vườn Mít chụp hình chung lưu niệm. Tôi không nhớ tại sao tôi giữ được cái ảnh này từ những năm đó cho tới nay, hình này được tôi scan với độ rõ “thật khủng” để quí anh có thể tìm bóng dáng mình của hơn nửa thế kỷ. Nhìn hình chúng tôi không quên cầu nguyện cho những người đã về với Chúa và cho những gương mặt thân thương bạn bè chúng ta.

(Hình Dòng Lasan chụp với BTTQ Nicet Joseph và Phụ Quyền O’Toole cùng Bè Trên Giám Tĩnh Bernard Lê Văn Tâm)

Đoàn 80 (Nicet Joseph) – mặc áo dòng
Chụp chung với BT Gaston, Daniel Trạng và Valetin Quý

Không ảnh Đồi La San

Chuẩn viện Đồi La San Nha Trang
Nhà Đệ Tử Viện – tăng thêm Tầng Ba:
Trong kỳ nghỉ hè này thì Nhà ĐTV được nâng lên thêm một tầng nữa vì nhu cầu chỗ ở của các Đệ tử quá đông. Vào năm 1960-1961 ĐTV có khoảng 120 em gồm từ lớp 7ème tới 5ème. Trong ba tháng Hè này nhà chúng tôi được nâng lên thêm một tầng nữa, và do một nhà thầu là người anh ruột của Bề Trên Bernard Lê Văn Tâm đảm nhận việc xây cất. Sau khi hoàn tất ngôi nhà trở nên rất tươm tất và được sắp xếp như sau: Tầng trên hết làm nhà ngủ cho các Đệ Tử và một phần còn lại làm phân ngủ cho các Frères giáo sư Đệ Tử Viện
Tầng dưới làm Nhà Nguyện và cộng đoàn nhà Giám Tỉnh cùng các Frères lớn tuổi về hưu như Frère Joachim Hộ, Frère Aymard, Frère Louis, Frère Gilles, Frère Domini …
Khi nhà mới gần hoàn tất, cũng là lúc chúng tôi nhập học sau 3 tháng hè, mà điện chưa được chạy đường dây, cho nên nhà ngủ vẫn còn thiếu ánh sáng. Tôi còn nhớ rõ có 2 Frères trẻ (ốm sương sương) nghe nói từ Communauté de Taberd đến để giúp chạy điện cho ĐTV – Đó là Frère Donatien Nguyễn Xuân Nhựt và Frère Denis Hồng. Sau khoảng một tuần thì đèn được thấp sáng mọi nơi. Hoan hô hai Frères và chắc chi tiết này ít ai nhớ!
Nói về Frère Donatien Nhựt (1968-1972) được du học tại Hoa Kỳ và đậu tiến sĩ Giáo Dục về ngành toán, về lại Việt Nam được chọn làm Giám Đốc Học Viện tại Mai Thôn. Khoảng 1974 thì Frère ra dòng và rồi đến khoảng 1980 tôi gặp lại “chú”  Donatien tại Houston trong một lần đi nhà thờ Vincent de Paul. Vì còn bỡ ngỡ với PM và vì không muốn giao thiệp rộng nên chú cho tôi biết là gia đình đang cư ngụ tại Waco, Texas, còn Donatien thì ở tạm Houston để đi làm việc cho USCC (Catholic Charities). Tôi cũng được biết thêm, Donatien học tại Lasan Mỹ Tho, dưới một lớp của ông Nguyễn văn Nhờ, ba vợ của tôi, nên từ đó tôi xưng hô Chú Cháu với Donatien. Và vì tế nhị nên chú thím lại gọi tôi bằng chú Phước (chú của con chú!). Và từ đó tôi được nối tình thân với gia đình chú thím.

Lớp 6ème préparatoire:
Sau khi trở về từ Nha Trang, chúng tôi nhập học niên khóa mới, có rất nhiều thay đổi. Bề Trên Đệ Tử Viện vẫn là Frère Sébastien. Phó Bề Trên là Frère Domique Song, thuyên chuyển từ Lasan Mossard qua. Năm này chúng tôi còn có Frère Gilles vào dạy Anh Văn và Frère Aymard rất giỏi toán dạy, nhưng cả hai Frères đều có bệnh tâm thần nên sau một thời gian ngắn BT phải thay thế bằng Frère Ninh Nguyên dạy Anh văn bằng phương pháp Đoàn Mười, và hình như Frere Victor Bửu dạy Toán. Năm này Bề Trên Sébastien và thầy Phó Dominique Song vẫn như cũ. Ban Giáo sư có phần hùng hậu hơn năm trước. Vì càng ngày các lớp được mở tại ĐTV chớ không gởi các Đệ Tử qua Mossard học chung với học trò nội trú.
Frère Innocent Từ và Gontran Thịnh (Nguyễn văn Ghi) từ Taberd đổi về làm giáo sư Toán và Việt Văn, cùng lúc đó 2 Frères cũng là sinh viên để học cho xong văn bằng cử nhân. Có một Frère mới nữa là Frère Jean Baptiste Trang mới ra dạy học. Trước đây Frere là một giáo viên của trường Taberd, tu muộn.
Thêm vào đó còn có Frère Girard Nhơn (RIP tại Úc Châu - còn gọi là Frère Girard “Mù” vì Frère chuyên lo cho người mù ở Hiền Vương). Frère đến từ trường Miche, Cao Miên. Frère Girard đã dùng phương pháp tính nhẩm cũng như bàn toán Tàu (abacus) để dạy chúng tôi. Frère Girard còn dạy chúng tôi thổi kèn. Đây là những kèn đem từ trường Miche về trước khi chuyển về Chuẩn Viện hay bán cho Taberd.
Lớp chúng tôi nằm cận bên cái bồn nước (citerne) và cầu thang nên lớp học có phần hơi tối tăm. Frère Bonard Hồ Đình Bá ((RIP tại USA) chuyển từ Taberd về dạy Pháp văn. Năm đó các cây “cơ” thụt Bi-da đều bị gẩy vì khi Frère nổi giận thì dùng cây này để đập các đệ tử. Hơi ác! Chúng tôi rất sợ frère!
Năm này có sự thay đổi lớn cho một số anh ở lớp 6ème préparatoire có học lực kém được chuyển sang chương trình Việt, và phải di chuyển ra Nha Trang.
Lớp 5ème:
Thầy phó Bề trên, Frère Domique là chủ nhiệm (titulaire) cho lớp chúng tôi. Đây là lớp đầu đàn vì chúng tôi là những người ở ĐTV lâu nhứt. Hầu hết chúng tôi chơi thể thao rất giỏi, như Khanh Kinh Kong, Thụ Việt, Minh Joachim… là những cầu thủ bóng rỗ nổi tiếng. Ngoài ra đội Túc cầu của lớp chúng tôi luôn đè bẹp các lớp đàn em. Có một sự xích mích giữa 2 ông bầu hai lớp là Frere Jean Baptiste, Frère Dominique, mỗi khi chúng tôi có những trận đấu gay go. Hình như thuở đó Frère Jean Baptiste có vẻ không ưa các Đệ tử lớp 5ème, và khi thi đấu nếu có dịp phạt thì Frère ít khi tha.
Tôi còn nhớ vì ham đọc chuyện “Thiếu Lâm Trường Hận” – tôi đã trốn vào cầu tiêu sau khi đã lên giường ngủ, bị Frère canh me bắt quả tang sau khi bước ra khỏi nhà cầu. Frère lập biên bản và phạt tôi 1 tháng ăn cơm đứng tại mỗi bữa ăn. Như vậy tổng cộng là 180 lần ăn cơm đứng. Thiệt là ác nghiệt. Thứ nhất là mắc cỡ, thứ nhì là rất khó ăn vì phải cầm dĩa ăn đứng, thứ ba là phải đứng trên bục cao kế bên bàn ăn của các giáo sư. Sau một tuần lễ tôi bắt đầu quen và bắt đầu lì ra, rồi tánh phá phách tôi nổi dậy… tôi bắt đầu ăn thiệt lẹ phần ăn của tôi và liền xin ăn đồ của Ban Giáo sư. Tức nhiên các Frere trong ban giáo sư đặc biệt Frère Dominique thường xuyên chuyển đồ ăn tiếp tế cho tôi! Không biết việc này tai hại ra sao, có làm cho các giáo sư đói bụng không, nên mấy ngày sau tôi được tha bổng. Thế là thoát nợ! Frère Jean Baptiste không sống vui với các sư huynh Lasan nên vào cuối năm này 1964, thì ngài ra dòng và gia nhập Đại Chủng viện Phú Cường. Sau 1975, tôi gặp lại Frère ở Hoa Kỳ, và hiện là Linh Mục Trạng, đang phục vụ giáo dân vùng Virginia.
Thế rồi thời gian qua mau, hè đến chúng tôi được chuyển ra Chuẩn Viện (Petit Noviciat) Nha Trang. Giai đoạn 4 năm tại Đệ Tử Viện Thủ Đức được kết thúc từ đây. Cũng năm này Bề trên Sébastien cũng phó BT Dominique đều đổi đi. Người đi về Taberd làm Giám Học Tiểu Học, người về Lasan Khánh Hưng làm Frère Quản Lý.
Những người bạn của tôi trong những năm ĐTV Thủ Đức:
Nếu nói thuở ở ĐTV mà không nhắc đến những người bạn cùng lớp là một điều thiếu sót lớn.
Ngày 18 tháng 6 năm 1960, chúng tôi nhập học Đệ Tử Viện Thủ Đức. Nhờ Frère Aime, dân Lasan Đức Minh chúng tôi hình như quen cái, quen nước hơn những anh từ Nha Trang đến. Sĩ số đến từ Nha Trang và Lasan Đức Minh xem như tương đương. Mấy anh đến từ Taberd có vẻ trội hơn về Pháp Văn, nên học dễ dàng hơn chúng tôi. Thoạt đầu lớp 7eme Special có gần 40 người, nếu viết ra chắc chắn tôi không nhớ hết… và hiện nay có nhiều người đã về với Chúa rồi. Thôi trong bài này tôi chỉ xin nói qua những anh còn lại trong dòng Lasan cho tới nay:
Người tôi muốn nhắc đến đầu là anh Nguyễn văn Tân, đến từ Cái Mơn (không thuộc hệ thống Lasan nào hết). Anh đến ĐTV trễ hơn chúng tôi, nên tôi ghi nhớ rõ ràng hơn. Anh mặc một bộ đồ bà ba trắng, mắt đeo cặp kính cận kiểu Gandhi. Khi đeo anh đưa tay móc đuôi gọng vào lỗ tai của mình nên khó mà rớt!
Anh học rất giỏi nên anh nhảy lớp và sau cùng mặc áo dòng ở Promo 83, trong khi đó phần lớn chúng tôi thuộc promo 87 hay 88 thua anh những 4 hay 5 đoàn… và sau cùng anh đã được chọn làm Giám Tĩnh dòng Lasan.
Người thứ Hai khá nổi tiếng, hiền lành, thánh thiện. xuất thân từ Lasan Nghĩa Thục Cù Lao, Nha Trang. Đó là Frère Jean Trần văn Ba – mà chúng tôi thường gọi với cái tên thân thương là Ti Cu Ba. Frère rất giỏi về kỹ thuật. Frère Jean Ba mặc áo dòng ở promo 85.
Người thứ Ba, mặc áo dòng ở đoàn 88 của lớp chúng tôi là Frere Vincent Đoàn Gia Hàm, với cái tên cúng cơm mà anh em chúng tôi đặt hồi nào không nhớ là “Hàm Gà”. Frère hát rất hay. Và nghe nói sau này Frère lại rất giỏi nghề “nuôi ong trong tay áo dòng” đem mật ngọt cho đời!

Những người cùng lớp gặp lại nhau: Frere Hàm, Nga Thomas, Frere Tân, PM và Frere Jean Ba

Và như vậy, lớp ĐTV 1960 sau hơn nửa thế kỷ chỉ còn lại 3 người bền đổ mà thôi. Còn những anh em kia đâu rồi? Sau đây tôi xin liệt kê theo ký ức, nếu ai thiếu xin giơ tay trình diện nhen!!!
Nhóm Lasan Nha Trang:
Vincent Đoàn Gia Hàm, Phan văn Hợp, Jean Trần văn Ba, Nguyễn Thanh Thủy, Nguyễn Phong, Tư Búa, Lê Quang Lý, Lê Quang Luận, Nguyễn Minh Tân,
Nhóm Lasan Đức Minh (còn gọi Lasan ĐM):
Paul Nguyễn Đức Việt, Francois Phạm Công Việt, Francois Phan Quang Hiển, Trương văn Minh, Joseph Nguyễn Thế Tài (mất liên lạc từ lâu), Martin Phạm Ngọc Phước, Joseph Nguyễn Bá Phước, Nguyễn Kim Hải (em Nguyễn Kim Khánh và Nguyễn Kim Ngân - RIP in Houston, TX), Vũ Đình Nhã, Joseph Lê Văn Hùng.
Nhóm Lasan Taberd:
Pierre Nguyễn Như Sơn (Sơn Tiều), George Văn, Nguyễn tấn Khanh (King Kong), Antoine Nguyễn Tấn Lộc
Nhóm Lasan Khánh Hưng (Ba Xuyên):
Quách văn Mười
Nhóm không đến từ trường Lasan:
Joachim Trần văn Minh, Grégoire Nguyễn văn Tân.

Phước Martin
Tường thuật theo sự phai mờ của thời gian
và sự chuyển động chậm chạp của bộ nhớ về già
Mọi đóng góp tư liệu sẽ được ghi nhận và ghi ơn.

Bài này đã có góp ý điều chỉnh của Anh Hợp (Con cụ Vọng) như sau:
Cám ơn anh Phước đã gợi lại trong tôi những kỷ niệm của một thời đẹp nhất .
Tiện đây xin giúp anh vài chi tiết : phần đầu anh có viết về những người từ La San Cù lao : anh viết dư anh Nguyễn văn Tư (em Frere Ba). Anh này không vào ĐTV với Frere Ba và tôi .
Xin cũng sửa tên họ của anh Phong là Phạm truy Phong (sau này đi Võ bị cùng với Nguyễn thanh Thủy và đã mất trong trại Cải tạo . Chi tiết xin hỏi anh Thánh Luận nhà mình ).
Cám ơn anh .
Hợp.
Thêm góp ý điều chỉnh của Frère Ba (Ticuba):
Chào anh  PM,
Khen Anh nhà SỬ, Địa có trí nhớ siêu việt và tài tổng hợp rất hay. Mong Anh và gia đình luôn được khang an.
Ticuba xin đinh chính lại một chút Ticuba là họ TRẦN chứ không phải là NGUYỄN.  Trần Văn Ba, Em của mình là Trần văn Tư không có vô ĐTV. sau này mình có đứa em thứ Tám (Trần văn Tám) vào DTV Thủ Đức năm 1973 -1974 khi DTV giải tán thì về gia đình luôn.
Nhóm trường La San Cù Lao Xóm bóng do  Frere Harman Hoàng anh Tuấn đưa vào DTV năm ấy gồm có 3 người  là Ticuba, Phan văn Hợp, và 1 anh nữa là Nguyễn ?.Văn..? Đa (Cháu của Fr. Albert Tiên, và Fr, Norbert Choái ) Ticuba không nhớ tên họ chính  xác chắc anh Hợp biết chính xác vì sau này anh Đa có đi Hải quân. 
Kính chúc PM được nhiều sức khỏe và trí NHỚ nhiều nhiều hơn nữa.
Ticuba